[Dịch] Thiên Thần
Chương 2 : Thiếu nữ tóc trắng.
.
Một hồi tiếng bước chân nặng nề dồn dập truyền tới, theo đó là tiếng thở gấp của một nam tử. Diệp Vô Thần nghiêng ánh mắt, phát hiện một nam tử cao lớn đầu đầy mồ hôi đang vác sọt tre lớn chạy tới. Hắn thoạt nhìn tuổi không lớn, diện mạo quê mùa, hình thể lại càng có chút cao lớn cường tráng quá mức.
Nhìn thấy lão nhân, bước chân vững chãi của hắn càng nhanh hơn vài phần, sau đó thở phì phò đặt chiếc sọt lớn lên trên đất, ngoắc ngoải hừ nói:
- Gia gia, hoa quả đã hái đầy, con cũng đã vác nó chạy ba mươi vòng rồi, nhiệm vụ hôm nay…
Thanh âm hắn bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chặp Diệp Vô Thần, rất lâu sau mới như nhìn thấy quái vật nhảy xổ lên:
- Ngươi ngươi ngươi… sao đã tỉnh rồi!?
Diệp Vô Thần cười về phía hắn, hỏi:
- Sở gia gia, vị này là?
- À à, đây là cháu ta, năm nay mới vừa tròn hai mươi. Mấy năm nay lúc ngươi hôm mê, đều là nó chăm sóc ngươi. Một kẻ ở ngay trước mắt hắn ngủ mười năm bỗng tỉnh lại, loại phản ứng này của nó cũng không quá đáng.
Diệp Vô Thần đứng dậy, gật đầu:
- Ta tên Diệp Vô Thần, mấy năm nay làm phiền ngươi rồi.
Nam tử cao lớn đó đầu tiên là nghi hoặc không thôi quan sá hắn từ đầu tới chân, sau đó xấu hổ sờ đầu mình, cũng cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút thất lễ, nở nụ cười mộc mạc, hắn nói:
- Ta tên Sở Kinh Thiên… Ây, cái tên này không lọt tai cho lắm, nếu không ngươi cũng gọi ta là Đại Ngưu như bọn họ là được.
Sở Kinh Thiên, kẻ có tên Kinh Thiên, há phải hạng người bình thường.
- Vậy được, sau này ta sẽ gọi huynh là Đại Ngưu ca. –Diệp Vô Thần cười nói. Người này tuy hơi tùy tiện nhưng rất dễ chiếm được hảo cảm của người khác.
- Hắc hắc… -Sở Kinh Thiên xấu hổ cười cười, gã không biết nói chuyện cho lắm.
- Vậy… Diệp lão đệ, ta chia xong chỗ hoa quả này trước đã, sau đó hẵng nói chuyện phiếm với ngươi.
Hắn xoay người, hít nhẹ một hơi, hét lớn một tiếng:
- Mọi người mau tới đây, Đại Ngưu ca của các ngươi đã về rồi!
Diệp Vô Thần không kịp đề phòng bị tiếng thét này làm chấn động cả người giật mình một cái, màng nhĩ vang lên ù ù, ánh mắt nhìn về phía Sở Kinh Thiên có đôi chút biến hóa --- cái nơi bị phong ấn nhỏ nhỏ này không ngờ lại có nhân vật kinh người như thế.
Thanh âm hắn không thể nghi ngờ là truyền ra rất xa. Lập tức, cách đó không xa một đợt tiếng bước chân hỗn loạn từ xa thành gần, một đám hài tử nhộn nhịp chạy tới, trên tay cầm đủ các loại dụng cụ. Rổ, sọt nhỏ, bát đá đều có. Sau đó rất tự giác xếp thành hàng dựa theo thứ tự trước mặt Sở Kinh Thiên, đồng thanh kêu một câu: Chào Đại Ngưu ca, đôi mắt trông mong nhìn hắn.
Sở Kinh Thiên ưỡn lưng, hơi xấu hổ cười nói:
- Thật là có lỗi với mọi người, lúc trước không cẩn thận ngã vào trong mương, cả buổi mới ra khỏi, cho nên hôm nay về hơi muộn chút. Tới đây nào… Mọi người đều có phần, sẽ không ít so với mọi ngày đâu.
Lão nhân mỉm cười nhìn một màn trước mắt, đây là một trong những bài bắt buộc của hắn mỗi ngày, vừa là rèn luyện đối với năng lực thân thể và sức chịu đựng, cũng là bồi dưỡng tâm tính cho hắn. Người Sở gia ông tuy rằng không cần là người chí thiện, nhưng tuyệt không thể là ác nhân.
Sở Kinh Thiên một tay hai quả, không ngừng đặt vào sọt rổ trước mắt, sau đó nhìn chúng phấn khởi rời đi, khuôn mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn và cao hứng, hiển nhiên là lấy việc này làm vui. Diệp Vô Thần lẳng lặng nhìn, suy ngẫm về nhân sinh của mình. Bỗng nhiên, hắn phát giác đằng sau gốc cây không xa xuất hiện một ánh mắt trốn trốn tránh tránh, hắn quay đầu nhìn, đối diện với một đôi mắt trong veo và một bóng trắng, nhất thời thoáng ngạc nhiên. Mà luồng ánh mắt ấy lập tức lẩn tránh như hoảng sợ, trốn ở đằng sau cây, người lại không rời đi, phảng phất như đang chờ cái gì đó.
Rốt cuộc, khi một tiểu hài cuối cùng kêu một tiếng: “Tạm biệt Đại Ngưu ca ca” đồng thời vui vẻ rời đi, Sở Kinh Thiên xoa xoa đôi tay mình, như chưa cảm thấy xong xuôi. Từ lúc rất sớm, gã đã coi loại gánh nặng này thành một kiểu hưởng thụ. Lúc năm tuổi bị gia gia dẫn tới đây, gã cũng bởi vậy mà không có cơ hội đi kiểm nghiệm sự dơ bẩn bên ngoài, tâm tính hiền lành đơn thuần quá mức.
Đúng vào lúc này, chiếc bóng trắng nhỏ xinh nọ rốt cuộc lặng lẽ đi ra từ đằng sau cây, cúi đầu tới trước mặt Sở Kinh Thiên, sợ hãi kêu một tiếng:
- Đại Ngưu ca ca.
Diệp Vô Thần từ khoảnh khắc nàng đi ra đã bị nàng hấp dẫn, ánh mắt luôn di chuyển theo nàng. Nàng thoạt nhìn chỉ khoảng mười tuổi, cả người trên dưới chỉ có hai chữ “lung linh” là có thể hình dung. Nàng bận một chiếc váy dài trắng muốt, nhăn nhăn nhúm nhúm nhưng tuyệt không lôi thôi bẩn thỉu. Mà hấp dẫn ánh mắt hắn là mái tóc dài trắng tinh và hai vết sẹo dài đan xen trên mặt.
Hai vết sẹo đan xen phân biệt từ bên trái phải trán kéo dài xuống hai bên tai, phá hỏng cả khuôn mặt thê thảm không nhìn nổi.
Sở Kinh Thiên vội vươn tay về phía chiếc sọt lần nữa, nhưng rất nhanh vẻ mặt cứng đờ, chỉ lấy một quả trái cây khá lớn, vẻ ngoài na ná trái táo, gã ngượng ngùng sờ sờ đầu, mặt đầy vẻ áy náy nói:
- Xin lỗi tiểu muội muội tóc trắng, hôm nay hình như đếm sai rồi, chỉ còn sót lại một quả thôi. Có điều đây là quả lớn nhất.
Cô gái dè dặt tiếp lấy, cười ngọt ngào:
- Không sao, cảm ơn Đại Ngưu ca ca.
Nàng e lệ rụt rè liếc Diệp Vô Thần vẫn một mực nhìn nàng, sau đó chạy mau đi, rời khỏi tầm mắt hắn.
Nhìn theo bóng dáng lung linh dần biến mất trong màn đêm, Diệp Vô Thần ngơ ngẩn xuất thần, rất lâu sau đều không thu ánh mắt lại.
- Nàng là? –Diệp Vô Thần có chút thất thần hỏi.
Lão nhân liếc hắn một cái, nói:
- Nó một tuần trước xuất hiện ở đây, hẳn cũng là vô tình xông vào mà không thể ra ngoài. Chỉ là… Ai, ngươi cũng thấy rồi đấy, khuôn mặt nó cũng quá mức dọa người, mà mái tóc trắng của nó rất giống mái tóc của chủng tộc hung tàn nhất năm đó mới có–Tuyết Lang tộc. Cho nên ở đây tất cả mọi người đều bài xích nó, ai nhìn thấy đều đánh đuổi nó. Chỉ là, trên người nó không có khí tức tà ác, tuổi lại nhỏ như vậy, vốn dĩ không có năng lực tự nuôi sống mình, có lẽ hoa quả buổi tối mỗi ngày lấy đi ở đây chính là thức ăn duy nhất của nó.
Diệp Vô Thần không nói được câu nào, đứng dậy đi về phía trước khi thiếu nữ biến mất. Sở Kinh Thiên khó hiểu gọi:
- Diệp lão đệ, ngươi đi đâu thế? Ta còn muốn nghe ngươi nói chuyện của ngươi mà.
Diệp Vô Thần dường như không nghe thấy, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của hai người. Sở Kinh Thiên gãi gãi đầu, làu bàu nói:
- Chẳng nhẽ là đi tiểu?
Tiếng nước róc rách từng giọt vang lên, thiếu nữ tóc trắng lặng lẽ ngồi bên dòng suối, dùng nước suối trong vắt tỉ mỉ rửa sạch hoa quả trong tay. Trong gió đêm mát mẻ, thân ảnh nhỏ xinh cô đơn lẻ loi của nàng khiến người ta thương xót.
Sau khi rửa xong, nàng đứng dậy, dùng y phục lau sạch vết nước trên đó. Bất chợt phát giác ra cái gì đó, nàng vô ý thức xoay người, sau đó không biết làm sao nhìn về phía thân ảnh đang đến gần nàng. Nàng nhận ra được, đây là người lúc trước một mực nhìn nàng.
Diệp Vô Thần bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới trước nàng, cứ thế lẳng lặng nhìn vào đôi mắt ấy. Chính là đôi mắt như sao sáng đã chinh phục hắn. Cô đơn, kinh hoảng, mê mang, bất lực, đủ các loại cảm xúc dao động trong đôi mắt hoảng loạn này.
-o0o-
Bình luận truyện