[Dịch] Thiên Thần
Chương 16 : Hồi phục
.
Lúc này Diệp Ngưng Tuyết và Diệp Vô Thần đang nằm cùng chỗ, sắc mặt đều bình tĩnh an tường như nhau. Long lão gia tử thấp giọng nói:
- Trong trứng Thiên thú ẩn chưa Tiên Thiên chi khí chân chính, người thường ăn nó có thể tu vi tăng vọt, người sắp chết ăn nó có thể kéo dài mạng sống hơn mười ngày. Chàng thanh niên, đây là nha đầu Ngưng Tuyết từ trong tay Thiên Liệt Điểu đoạt tới. Vì ngươi, cô bé này thật sự là ngay cả tính mạng đều không cần, trong thời gian hơn chục ngày cuối cùng này, ngươi nhất định không được phụ lòng nàng.
Giọng ông rất thấp, nhưng vẫn đánh thức Ngưng Tuyết thần kinh lúc nào cũng rơi trong tình trạng căng chặt. Nàng mở mắt, sau đó từ từ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Vô Thần. Long lão gia tử nhất thời luống cuống tay chân, ông vội đặt chiếc chén xuống, đau lòng nói:
- Nha đầu ngoan của ta, kiền gia gia ta cầu ngươi nghỉ ngơi thêm lát nữa đi, thân thể xương cốt ngươi thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi.
Ngưng Tuyết khẽ lắc đầu, trên gương mặt trắng bệch lộ ra ý cười:
- Kiền gia gia, con không sao, con không dám ngủ… Con sợ ngủ quá lâu thì sẽ không còn nhìn thấy ca ca nữa.
- … …
- Kiền gia gia, điều ngài vừa nói con đều nghe thấy rồi, vậy vật kia có thể cứu ca ca không? –Ngưng Tuyết chỉ vào chiếc chén nhỏ kia.
- Ừm, uống nó, hắn chắc hẳn… nhất định sẽ khỏe.
- Vậy… có thể để con tới bón cho ca ca không?
Long lão gia tử sửng sốt, sau đó cười ha hả đặt thìa và chén tới trước mặt Ngưng Tuyết.
Chất lỏng trong chén không màu không mùi, hệt như nước trong. Ngưng Tuyết dùng thìa đưa từng chút đặt lên bên môi Diệp Vô Thần, từ từ nghiêng xuống. Nhưng hắn đang hôn mê vốn dĩ không có năng lực hứng lấy mà nuốt xuống, nước đầu tiên là từng giọt từng giọt, sau đó hội tụ thành dòng nước chảy xuống từ khóe miệng hắn, liên tục thử hai lần đều không vào trong miệng hắn nhiều lắm.
Ngưng Tuyết lo lắng gần như muốn khóc lên, bởi mỗi một giọt đều là thứ có thể cứu mạng ca ca.
Nàng để thìa xuống, bưng chén lên, tự mình uống một ngụm, sau đó cúi người, dùng hai tay khẽ tách miệng Vô Thần, dán chặt môi mình cùng với hắn, mớm từng chút nước thuốc vào, sau đó lại khẽ hà hơi, để chúng từ từ chảy vào trong cơ thể hắn.
Ngẩng đầu lên, nàng ngắm hắn ngây ngốc cười:
- Ca ca, huynh từng nói sẽ bảo vệ muội cả đời… Trong khi ca ca không thể bảo vệ muội, thì để muội tới bảo vệ ca ca.
Long Chính Dương xoay người đi, lặng lẽ rời khỏi, Long lão gia tử cũng không một tiếng động đứng dậy, lẳng lặng ra ngoài phòng.
Đứng ở trong sân, Long Chính Dương ngửa đầu nhìn bầu trời, không biết đang nhìn cái gì. Long lão gia tử đi tới bên cạnh y, hỏi:
- Đang nghĩ gì vậy?
- Con đang nghĩ… So với giết người phóng hỏa, phụ lòng một cô bé như vậy mới là tội ác lớn nhất, tuy nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi. –Long Chính Dương không khỏi cảm thán nói.
- Ha ha, yên tâm đi. Có nhân tất có quả, nếu không phải người thanh niên ấy tốt với nha đầu Ngưng Tuyết, thì nha đầu Ngưng Tuyết cũng sẽ không đối đãi với hắn như vậy. Dương Nhi, hãy nhớ, muốn một người toàn tâm đối đãi ngươi, thì trước tiên phải toàn tâm đối đãi nàng.
Long Chính Dương gật đầu.
- Có điều, gia gia, nàng thật sự chỉ là một cô bé mười tuổi ư?
- … Câu này của ngươi hỏi rất hay, nó thật sự chỉ mười tuổi ư. –Long lão gia tử lắc đầu, ngay cả chính ông đều không biết mình đang hoang mang điều gì.
Trong thế giới mù mịt, hắn im lặng lắng nghe thanh âm bên ngoài. Đồng thời, một thanh âm quen thuộc, như ở xa xôi vang lên từ sâu thẳm ý thức của hắn…
- Năng lực chúng ta có được muốn tăng lên, thì phải có đủ Linh, đồng thời phải có đủ cả Tâm. Linh, ý nói linh khí của đất trời, Linh có thể do thân thể tự động hấp thu từ trong trời đất, mỗi phút mỗi giây đều tự gia tăng, cũng có thể trực tiếp rót vào. Mà Tâm, lại là tâm cảnh, ắt phải trải qua sinh tử, hy vọng, chấp niệm. Khi Linh và Tâm đều đủ thì tự nhiên sẽ tăng lên…
Sinh tử, hy vọng, chấp niệm..
Đây chẳng phải chính là một ngày một hai đêm nay, mình đang trải qua sao. Mình đã luẩn quẩn cận kề cái chết, một lần lại một lần hy vọng, chấp niệm vì Ngưng Tuyết mà cố chống đỡ một hơi cuối cùng không chịu tan đi… Đây có phải ý nghĩa cho việc, tâm cảnh của mình đã có đủ tôi luyện, cái khuyết thiếu, chỉ còn cái gọi là Linh thôi sao?
Một sự ấm áp mềm mại từ trên người truyền tới, đồng thời mang theo một dòng mát lạnh từ môi chảy vào trong cơ thể. Theo chúng chảy vào, khí tức bảo vệ lục phủ ngũ tạng nọ của mình lại bỗng nhiên tăng mạnh mấy phần, mà hơn chục luồng khí tức điên cuồng va đập cũng dần dịu xuống.
Theo dòng mát lạnh từng chút rót vào, khí tức bảo vệ hắn càng lúc càng hùng hậu, mà khí tức hỗn loạn thì càng lúc càng ôn hòa, thẳng đến mỗi một góc ngủ quên không chút nhúc nhích trong cơ thể hắn. Đúng lúc này, hắn cảm giác được một sợi dây trong lòng bỗng đứt đoạn, trong không gian xung quanh có vô số nguyên khí thiên địa điên cuồng tuôn về phía thân thể mình, đồng thời chữa trị mỗi một chỗ không bình thường trong cơ thể.
Đó chính là Linh ư?
Là Linh Ngưng Tuyết mang cho ta ư?
Hiện tại, năng lực mình có được có thể gọi là Vô Thần quyết tầng thứ hai hay không. Muốn đạt tới tầng thứ ba, có phải cần càng nhiều linh khí trời đất hơn nữa hay không?
Nước mắt vẫn luôn mờ nhạt trong đôi mắt của Ngưng Tuyết khiến nàng một mực đều không phát giác ra, sắc mặt hắn đã bắt đầu hồng nhuận, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu khôi phục bình thương, đồng thời càng lúc càng ổn định.
Nội tạng vốn dĩ bị chấn động rời vị trí đã tự động khôi phục, khiến hắn không còn chút đau đớn nào nữa. Mà khí tức thần bí hắn chứa đựng cũng không biết hùng hậu lên bao nhiêu lần. Hắn mở mắt, vươn hai tay ôm chặt lấy Ngưng Tuyết đôi môi đang kề sát mình.
Ngưng Tuyết trợn tròn mắt, sau đó nhào mạnh vào ngực hắn, cất tiếng khóc to, dương như muốn thả trôi toàn bộ ủy khuất, đau đớn, tuyệt vọng, sợ hãi trong quãng thời gian này ra ngoài.
Tiếng khóc của nàng khiến Long lão gia tử và Long Chính Dương biến sắc, cho rằng Diệp Vô Thần đã mất đi hơi thở cuối cùng. Họ vội vàng chạy vào trong phòng, vừa vén rèm lên thì lại phát hiện thiếu niên vốn đang nằm trên giường lúc này lại tràn đầy tươi cười đứng ở trước mắt họ. Trên mặt, trên người không nhìn ra bất cứ dấu hiệu suy yếu hay sau một trận bệnh nặng nào cả, trong ngực ôm Ngưng Tuyết đang dựa lên vai hắn mà khóc òa.
Diệp Vô Thần mỉm cười về phía họ:
- Long lão gia tử, Long đại ca, đại ân không lời nào cảm tạ hết cho được, ngày sau Diệp Vô Thần ta lúc thích hợp sẽ làm cho Long gia ngài một việc.
Một lời hứa này của hắn đối với họ lúc này mà nói chẳng hề đủ đặt vào lòng. Nhưng vài năm sau họ sẽ biết, nhận được một lời hứa của hắn, là một khoản tài phú khổng lồ thậm chí vinh quang đến nhường nào.
- Chàng thanh niên, ngươi đây là? –Long lão gia tử hơi kinh ngạc hỏi.
- Ta đã hoàn toàn khỏe rồi, đa tạ ân cứu mạng của hai vị. –Diệp Vô Thần mỉm cười đáp.
- Hoàn toàn… khỏe rồi? –Long lão gia tử quả thật không dám tin vào lỗ tai mình, nhưng ông dù sao cũng không phải người thường, rất nhanh lại cười ha hả nói:
- Cảm ơn chúng ta thì không cần. Nếu muốn cảm ơn, thì hãy cảm ơn muội muội của ngươi đi, nàng vì ngươi, cái gì cũng mặc.
-o0o-
Bình luận truyện