[Dịch] Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 66 : Giải Trĩ hóa ảnh hiện ra trong nội tâm (2)
.
Tề Nhạc giật mình nói:
- Anh của cô mạnh như vậy?
Minh Minh gật gật đầu, nói:
- Anh tôi tu luyện công pháp đặc thù, hơn nữa anh ta còn học được Nhất Kích Tất Sát kỹ trong bộ đội đặc chủng, đừng nói là tôi, cho dù chị Như Nguyệt muốn thắng anh tôi, sợ rằng cũng phải dựa vào lực phòng ngự mạnh mẽ của bản thân mới được. Anh tôi từng xử dụng dược vật đặc thù, anh tôi là người duy nhất thí nghiệm thành công, thí nghiệm bị ép hủy bỏ, mà anh tôi là chiến sĩ duy nhất có được khả năng siêu cường, lực công kích cùng lực phòng ngự của anh tôi vượt xa cực hạn của con người. Nếu không, anh cho rằng lon thiếu tá đó trên trời rơi xuống sao? Tuy cư xá nhà tôi nhìn rất bình thường, nhưng mà, chẳng những cư xá có được màn điện từ bảo hộ không bị tên lửa đạn đạo nhắm bắn, tất cả các kiến trúc đều được thiết kế chống lại bom hạt nhân, anh có thể lưu lại một cái động lớn trên vách tường, uy lực một chiêu Kỳ Lân Tí này phải dùng khủng bố để hình dung. Lúc ấy tôi nhìn cái động trên tường, anh không biết tôi giật mình tới cỡ nào đâu.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Đừng là cô giật mình, ngay cả tôi cũng kinh ngạc tới ngây người, bởi vì tôi căn bản không biết công kích đó vì sao mà có, càng không biết nên sử dụng ra sao, uy lực của nó mạnh như thế nào.
Minh Minh ngẫm lại nói:
- Anh nên tự tìm đáp án đi, chỉ sợ cũng chỉ có thông qua tu luyện và cảm thụ năng lực bản thân. Tôi không cách nào giúp anh được. Nhưng trở về nên liên hệ với Trát Cách Lỗ đại sư, xem ngài ấy có biết rõ huyền bí trong đó không.
- Không, Minh Minh, cô trước không nên nói cho đại sư, hãy cho tôi tự lục lọi đi. Ta không hy vọng đại sư kỳ vọng quá cao về tôi, dù sao cũng không phải năng lực chân chính tôi có được. Chờ lúc tôi có thể khống chế năng lực này, thông báo cũng không muộn, cô cũng không được nói với ai khác, chuyện này tạm thời là bí mật của chúng ta.
Minh Minh có chút nghi hoặc nhìn qua Tề Nhạc vài lần, nói:
- Vậy được rồi, hy vọng anh có thể tự mình lục lọi ra.
Trở lại ký túc xá, vừa vào cửa, Tề Nhạc cùng Minh Minh đã nghênh tiếp hai ánh mắt khác thường của hai mỹ nhân.
- Tôi còn cho rằng anh bắt cóc Minh Minh bỏ trốn rồi đấy. Cho dù xa cách lâu ngày gặp lại, cũng không cần thân mật thời gian dài như vậy a, phải chạng vạng tối mới về đấy.
Hứa Tình vừa nói, sau đó cười mà không phải cười nhìn qua bọn họ.
Minh Minh đỏ mặt lên, nói:
- Xú Tình Nhi, cô bây giờ học càng tệ. Ah, thơm quá a! Vân tỷ nhất định đang làm cơm tối, tôi đói sắp chết rồi này.
Giữa trưa chỉ ăn chút thịt dê nướng đã bị Mạc Địch cùng Yến Tiểu Ất phá ngang, hiện tại đã là chạng vạng tối, nàng không đói bụng mới là lạ.
Hứa Tình trừng to mắt nhìn qua Tề Nhạc nói:
- Không phải chứ, hẹn mỹ nhân đi ra ngoài mà ngay cả bữa cơm cũng không mời người ta, quá mức rồi đấy.
- Tôi...
Tề Nhạc nhìn Minh Minh, thật không biết nên nói cái gì mới tốt.
Vẫn là Minh Minh giải vây thay hắn.
- Tình Nhi, không nên nói lung tung, anh ấy là anh họ của tôi, chỉ đi hẹn gặp mặt, không có gì cả, hay là cô làm bạn gái anh ấy đi.
- Tôi mà thèm sao? Ăn cơm đi, anh họ cái gì chứ, cũng không có cơm của anh đâu.
Hứa Tình vừa nói, đã lôi kéo Trầm Vân ở bên cạnh đang mỉm cười đi vào bàn ăn.
Tề Nhạc hướng Minh Minh nói:
- Các người ăn đi, tôi đi căn tin ăn, ah, đúng rồi, căn tin phải đi thế nào?
Minh Minh ngẩn người, nói:
- Anh không ăn ở ký túc xá sao? Tay nghề của Vân tỷ vô cùng tốt đấy.
Tề Nhạc nhìn Hứa Tình, vội vàng lắc đầu, nói:
- Tính toán, tôi vẫn đi căn tin ăn, quấy rầy các cô là không tốt.
Nói xong, cũng không hỏi vị trí căn tin, quay người đi ra ngoài cửa. Dù sao đây cũng là ký túc xá nữ sinh, về sau còn phải ở đây trong quãng thời gian dài, cộng thêm nhìn thấy màn xấu hổ hôm nay, Tề Nhạc cảm giác mình không nên tiếp xúc quá nhiều với mỹ nữ cấp xúc động mới tốt, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là hắn không muốn trả phí tổn năm trăm nguyên.
Một giờ sau, khi Tề Nhạc từ căn tin trở về, ba vị mỹ nữ đang ngồi trong phòng khách xem TV.
- Tôi về rồi đây.
Tề Nhạc đóng cửa thật kỹ, thỏa mãn duỗi người, nói:
- Đãi ngộ Thanh Bắc thật tốt, món chính không hạn chế số lượng, không biết quy củ này do vị lãnh đạo anh minh nào chế định ra, rất lâu rồi không ăn thoải mái như vậy.
Minh Minh mỉm cười, nói:
- Tới xem TV đi không?
Tề Nhạc liếc mắt nhìn ghế sô pha chỉ ngồi được ba người, lắc đầu, nói:
- Tính toán, các cô xem đi.
Nói xong, hắn liền trực tiếp về phòng của mình, giữ cửa khóa kỹ. Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ mặt dày mày dặn lôi kéo làm quen với các mỹ nữ ở đây, nhưng hiện giờ trong lòng của hắn chỉ có ba chữ Kỳ Lân Tí, lần đầu tiên không có tâm tình đùa giỡn mỹ nữ.
Trầm Vân mỉm cười, hướng Minh Minh nói:
- Anh họ của cô rất trung thực đấy.
- Cái gì? Anh ta trung thực... , ân, anh ta đúng là trung thực.
Ngoài miệng nói như vậy, Minh Minh thầm nghĩ trong lòng, nếu hắn trung thực, chỉ sợ trên thế giới này sẽ không có ai là người thành thật. Nhưng mà, có lẽ vì chuyện ngày hôm nay nên côn đồ đã đổi tính rồi.
Kỳ thật, Minh Minh cũng không biết, thúc đẩy Tề Nhạc buông tha cơ hội này mà lựa chọn vào phòng tu luyện, không chỉ vì Kỳ Lân Tí, quan trọng hơn là hôm nay Cơ Đức đả kích với hắn, côn đồ cũng có tôn nghiêm, khi đó Tề Nhạc phát hiện thực lực của mình không đủ bảo vệ tôn nghiêm, nội tâm của hắn sinh ra biến hóa.
Trở lại gian phòng, Tề Nhạc trực tiếp ngồi lên giường, dựa theo Thăng Lân Quyết mà Hải Như Nguyệt dạy hắn tu luyện theo, trước khi đến đại học Thanh Bắc hắn đã luyện qua mấy lần, dưới sự chỉ đạo của Hải Như Nguyệt hắn cũng hiểu tu luyện là thế nào. Rất nhanh Tề Nhạc tiến vào trạng thái tu luyện, nhưng mà, hắn phát hiện mình bình thường dựa theo lộ tuyến tu luyện bình thường, nhưng vân lực xảy ra biến hóa, một chút dấu vết cũng không còn lại, đừng nói vân lực bốn thuộc tính, ngay cả một loại thuộc tính cũng không có.
Dùng ý niệm tìm kiếm trong người, trong kinh mạch của hắn trống rỗng, dường như biến thành người bình thường.
Thời điểm Tề Nhạc không biết nên làm thế nào cho phải, một âm thanh trầm thấp vang lên từ đáy lòng của hắn.
- Không cần tìm, ngươi không tìm thấy đâu. Dùng năng lực của ngươi hiện giờ muốn sử dụng Kỳ Lân Tí phải trả giá thật nhiều.
Âm thanh rất quen thuộc, chính là âm thanh khi Tề Nhạc sử dụng Kỳ Lân Tí nghe được, hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, vội vàng thông qua ý niệm hỏi:
- Ngươi là ai?"
- Không nhớ rõ tôi sao? Chúng ta vừa gặp mặt không lâu.
Âm thanh trầm thấp ôn hòa, mang cho Tề Nhạc vài phần cảm giác thân thiết.
Tề Nhạc nghe qua lời này liền ngây người một lát.
- Đã gặp mặt? Tại sao âm thanh của ngươi lại vang lên trong đáy lòng của tôi? Ah! Ngươi chính là lão yêu quai Giải Trĩ mà Hải Như Nguyệt nói đã dung hợp với thân thể của tôi à?
Bình luận truyện