[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Chương 4 : Tôi sẽ đền bù tổn thất cho cô
.
Diệp Lăng Phi thuê một ngôi nhà gần biển, có hai phòng, diện tích từng tám thước vuông. Tiền thuê nhà một tháng là 500 tệ, cái này còn chưa kể đến phí quản lý, tiền điện nước và nhiều hạng mục khác.
Sau khi tan tầm, Diệp Lăng Phi liền về thẳng ngôi nhà thuê của mình. Hắn đến Vọng Hải chưa được lâu, ngôi nhà này cũng chỉ mới thuê được một tuần lễ cho nên cũng không có quá nhiều hoạt động.
Sau khi ra siêu thị mua đồ ăn thức uống, Diệp Lăng Phi đẩy cửa vào, móc chìa khóa từ trong túi ra thì không thấy. Lúc này Diệp Lăng Phi mới nhớ mình đã bỏ quên chìa khóa ở trong xe. Nghĩ tới việc đến bãi đỗ xe để lấy chìa khóa, hắn lại cảm thấy đau đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Diệp Lăng Phi kinh ngạc, theo bản năng hắn nhảy lùi về phía sau một bước.
Nửa khuôn mặt từ trong khe cửa hé ra. Một đôi mắt xinh đẹp trong veo nhìn Diệp Lăng Phi chằm chằm
- Anh tìm ai.
Ngay sau khi mở cửa, cô gái này cất tiếng hỏi hắn.
- Ta tìm ai ư?
Diệp Lăng Phi suýt chút nữa ngả người về phía sau. Ánh mắt hắn quét một vòng, sau khi xác định đây chính là tầng năm thì mới dùng một giọng nói chắc chắn trả lời:
- Tiểu thư, nếu như đôi mắt của tôi không có vấn đề thì hình như đây là chỗ của tôi mới đúng.
Diệp Lăng Phi nghiêm túc, có vẻ không vui lạnh lùng nói:
- Tiểu thư, bây giờ cô trả lời tôi, cô là ai, tại sao lại ở trong nhà của tôi? Nếu như cô không có lời giải thích hợp lý, tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo cô lẻn vào nhà tôi để trộm cắp.
- Không không, anh hiểu lầm rồi!
Cô gái kia đẩy toàn bộ cửa ra. Cô gái này rất cao, ít nhất cũng phải một mét bảy. Mái tóc nàng đen nhánh xõa ngang vai, cặp mắt thanh tú, đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Làn da trắng hồng toát ra một vẻ thanh xuân. Bộ đồ màu trắng bó sát người tạo nên một vẻ tựa như là ma quỷ. Hai cái đùi thon dài mặc dù được chiếc quần bao quanh nhưng cũng khó có thể che dấu được mị lực ở đó. Trên bộ đồ đồng phục có treo một tấm thẻ trên đó viết tên của cô gái và công ty nàng đang làm việc.
Diệp Lăng Phi cũng đã sớm đoán ra thân phận của cô gái này. Ngày hôm qua hắn đã đến công ty tìm kiếm vật làm mong muốn có thể kiếm thêm một người quét dọn nhà ở. Vừa rồi cô gái này tỏ ra vẻ bối rối, rõ ràng không phải là một kẻ trộm. Chỉ là cô gái này đột nhiên xuất hiện trước mặt mình nên hắn cũng muốn đùa giỡn một chút, cho nên mới tỏ ra một dáng vẻ nghiêm túc như vậy. Đôi mắt Diệp Lăng Phi đảo qua tấm thẻ trên ngực của nàng, trong lòng thầm ghi nhớ tên nàng: Tần Dao.
- Ngài chính là Diệp Tiên Sinh!
Tần Dao dùng ngón tay chỉ vào tấm thẻ trên ngực của mình, giải thích nói:
- Tôi chính là người làm thêm giờ ở công ty phục vụ, Tần Dao! Hôm nay đáng lẽ ba giờ chiều tôi đã tới đây quét dọn nhưng bởi vì bận việc cho nên mới trễ như vậy.
Tần Dao nhìn thấy trên khuôn mặt Diệp Lăng Phi có một nụ cười thì bình tĩnh trở lại, can đảm hơn nói:
- Diệp tiên sinh cho tôi thêm năm phút đồng hồ nữa, tôi sẽ quét dọn xong ngay thôi.
- Không cần phải nôn nóng, cô cứ từ từ quét dọn.
Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng thì thấy phòng khách trở nên sáng sủa hẳn lên, chiếc cửa sổ bẳng thủy tinh lúc này đã bóng loáng như không hề có một hạt bụi nào. Ghế sô pha, bàn uống nước, tủ TV đều sạch sẽ. Ở góc phòng có một ít rác và một số vật lẫn lộn, xẻm ra đây là những rác mà Tần Dao mới xử lý xong.
Diệp Lăng Phi rất hài lòng với cách làm việc của Tần Dao. hắn mang thực phẩm, đồ uồng đến trước cửa tủ lạnh sau đó lôi ra một *** cô ca, hướng về phía Tần Dao đang quét dọn cười nói:
- Cô uống cô ca đã.
- Không, không cần!
Tần Dao liên tục xua tay nói:
- Công ty đã quy định, không thể tùy tiện nhận đồ của khách hàng.
- Ha ha, cái này thì có sao, chẳng lẽ tôi lại báo cho bọn họ biết sao. Cô không phải đang hoài nghi rằng tôi cho gì đó vào trong đồ uống này đấy chứ?
- Không, không phải như vậy.
Tần Dao liên tục xua tay.
- Vậy thì uống đi.
Diệp Lăng Phi nhìn vào mắt Tần Dao thì sớm biết rằng cô gái này sợ rằng công ty của mình phát hiện ra. Diệp Lăng Phi đưa một *** cô ca cho nàng sau đó mới mở cửa tủ lạnh ra, đem những thực phẩm và nước uống bỏ vào trong đó.
Bỏ vào xong, Diệp Lăng Phi liền đi vào trong phòng vệ sinh. Hắn vừa định vào trong đó thì bỗng nhiên Tần Dao cất tiếng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi cần phải quét dọn phòng vệ sinh.
- Không phải cô đã quét dọn xong rồi sao?
Diệp Lăng Phi kỳ lạ hỏi:
- Chỉ là không sao, tôi chỉ vào trong phòng vệ sinh rửa tay mà thôi.
Nói xong hắn mở cửa phòng vệ sinh ra. Bỗng nhiên một mùi sữa tắm xộc vào mũi, trên nền và vòi hoa sen cũng vẫn còn đọng lại nước. Diệp Lăng Phi sau khi rửa tay liền quay về.
- Thật xin lỗi, tôi vừa rồi bởi vì nóng quá nên…
Tần Dao giống như là một cô bé làm sai chuyện gì cho nên lí nhí nói.
Thấy dáng vẻ này của nàng, trong đầu Diệp Lăng Phi liền có một chút ý xấu xa. Hắn nghiêm nghị nhìn nàng nói:
- Cô biết cô đang làm gì không vậy? Tôi không thể chịu được hành vi của cô, tôi phải báo với công ty.
Tần Dao bị hắn hù dọa đến mức hoảng sợ, nàng thành khẩn nói:
- Đừng, tôi van cầu anh đừng báo với công ty, tôi rất cần công việc này.
- Tôi dĩ nhiên biết cô cần.
Diệp Lăng Phi cười thầm trong lòng:
“Nếu có tiền thì cô đâu cần phải làm công việc này.”
Diệp Lăng Phi tuy nghĩ vậy nhưng không biểu hiện lên trên khuôn mặt, hắn lạnh lùng nói:
- Tôi bây giờ đang rất tức giận, trừ phi cô đáp ứng một yêu cầu thì mới có thể dẹp được lửa giận của tôi. Đương nhiên giao dịch cũng rất công bằng, tôi sẽ không bạc đãi cô, tôi sẽ đền bù tổn thất cho cô.
Nói xong, Diệp Lăng Phi dùng một đôi mắt mê đắm đảo tới bộ ngực của Tần Dao.
- Không, không được.
Toàn thân Tần Dao liền trở nên rét run. Nàng thấy Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình thì nghĩ rằng hắn muốn qua hệ với mình. Tuy nàng sợ hắn báo lại với công ty nhưng phát sinh sự tình này nàng tuyệt đối không thể làm được.
Thấy bộ dạng sắp khóc của Tần Dao, Diệp Lăng Phi biết rằng không thể đùa giỡn được nữa. Hắn cười ha hả, đưa tay chỉ vào chiếc máy giặt trong phòng vệ sinh nói.
- Yêu cầu của tôi chính là nhờ cô giúp tôi đem quần áo trong máy giặt ra phơi. Giao dịch công bằng, sau khi cô làm xong tôi sẽ đền bù tổn thất lao động của cô. Về phần chuyện tắm rửa của cô, chỉ cần cô không làm cho ở đây bị ngập thì tôi sẽ không để ý tới. Dĩ nhiên, với điều kiện là cô phải lau dọn cho căn phòng sạch như hôm nay.
- Tôi đáp ứng, tôi đáp ứng.
Tần Dao vui mừng liên tục gật đầu. Nàng không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, mình vừa có thể kiếm tiền lại vừa có thể tiếp tục tắm rửa ở đây, đây quả thật là chuyện tốt.
Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế sa lông ngoài phòng khách, thuận tay mở TV lên. Còn Tần Dao lúc này sau khi phơi quần áo xong vẫn còn đang rất vui mừng.
Tần Dao làm việc rất tốt, nhanh chóng đem quần áo sạch sẽ phơi lên trên ban công. Sau đó nàng quay trở về phòng khách, thu dọn toàn bộ rác rưởi.
- Được rồi, để tôi trả tiền cho cô.
Diệp Lăng Phi móc ra một trăm tệ:
- Đây là tiền giặt quần áo của cô, còn tiền quét dọn tôi đã đưa cho công ty.
Tần Dao tuy nắm chặt tiền trong tay nhưng ngoài miệng lại nói:
- Diệp tiên sinh, số tiền này quá nhiều.
Tuy nói như vậy, nhưng Tần Dao không hề có một chút ý định buông ra. Tất cả những điều này đều không qua được mắt Diệp Lăng Phi, hắn cười thầm trong lòng xua xua tay nói:
- Đây là số tiền xứng đáng với công sức của cô.
- Diệp tiên sinh, tôi còn phải quét dọn một căn phòng khác, nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.
Tần Dao nói rồi đi ra ngoài.
- À, đúng rồi, nếu như cô thích những tờ tạp chí này thì có thể mang đi. Dù sao nó cũng đã cũ rồi, tôi cũng đang tính vứt nó đây.
Diệp Lăng Phi thấy đôi mắt Tần Dao hơi liếc qua đống tạp chí ở trên bàn thì trong lòng thầm hiểu cô gái này muốn cầm nó đi. Dù sao những tờ tạp chí này cũng không còn cần thiết với mình, để Tần Dao cầm đi cũng vậy.
Tần Dao lại cảm ơn một lần nữa. Nàng nhanh chóng cầm những tờ tạp chí ở dưới bàn, trong lòng thầm tính toán, sau khi xem xong đống này sẽ mang đi bán. Trước khi rời khỏi, nàng lại cảm ơn Diệp Lăng Phi một tiếng nữa rồi mới ra ngoài.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Diệp Lăng Phi đặt mông ngồi lên trên ghế sa lông, thầm tính toán xem hôm nay nên ăn cái gì. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định chọn món mì ăn liền, món này là nhanh chóng nhất, so với việc gọi cơm từ bên ngoài tới còn nhanh hơn.
Hắn pha xong một gói mì ăn liền, mở hai chai bia ra rồi đi tới trước bàn máy vi tính. Vừa ăn mì tôm, uống bia lại lên mạng đánh bài. Nếu như có người biết Diệp Lăng Phi vừa ăn mì tôm vừa uống bia lại đánh bài thì chắc cười đến rụng răng. Hắn đã buôn lậu súng ống nhiều năm, có khi chỉ trong vòng một ngày đã ăn hết một thùng mì tuy nhiên những lời này nói ra chỉ sợ chẳng mấy ai tin.
Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm đến điều này. Hắn hồi tưởng lại, trước kia đừng nói là mỳ tôm mà cả thằn lằn cũng đều đã nếm qua. Con người ta cần phải sống, đó chính là chuyện vui sướng nhất.
Ở trên mạng, hắn có nick name là “Ta còn sống”. Hắn chơi bài đã lâu, có thời gian cùng với một tên có nick name là “Đừng chọc ta” phối hợp đánh bài rất ăn ý. Hôm nay hắn vừa mới vô thì đã được “Đừng chọc ta” mời đến phòng số mười ba.
Số mười ba theo phương tây không phải là một con số may mắn, Diệp Lăng Phi cũng vô cùng ghét con số này nhưng hắn vẫn vào. Diệp Lăng Phi vừa vào xong thì trò chơi bắt đầu. Lúc này hắn vừa uống một ngụm bia xong, nhìn thấy bài trên màn hình thì thiếu chút nữa phun hết ra. Tất cả dãy số chỉ có một màu, cả bài có cây 5 là lớn nhất. Bài như thế này thì cho dù Đổ thần cũng không có cách nào thắng huống chi là Diệp Lăng Phi.
Quả nhiên, kết thúc ván bài, Diệp Lăng Phi đã hết tiền.
- Chuyện gì vậy, hôm nay ngươi rõ ràng chơi không tốt.
Người đối diện gửi tin nhắn cho hắn. Bọn họ chơi bài đã lâu. “Đừng chọc ta” biết rất rõ kỹ thuật đánh bài của Diệp Lăng Phi, tại sao hôm nay lại tệ như vậy.
- Có cách nào đâu, cho dù muốn bắn mà không có đạn thì cũng đành chịu thôi.
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nói.
- Hạ lưu!
Người đối diện gõ ra hai chữ này hiện lên trên màn hình.
Diệp Lăng Phi thấy người đối diện hiểu lầm thì lập tức giải thích:
- Cái ta nói chính là súng.
Sợ người đó vẫn chưa hiểu rõ hắn lại ghi thêm một đoạn:
- Thứ mà ta nói chính là những khẩu súng trơn bóng . Nếu như ngươi sờ qua súng thì sẽ cảm nhận được cảm giác này, trơn mềm thoải mái, cảm giác đó chính là hưởng thụ. Đương nhiên trong lòng ta A K vẫn là vũ khí tốt nhất, tính năng ổn định, giá cả rẻ tiền. Cũng chính là vũ khí ưa thích nhất của những phần tử khủng bỗ vũ trang ở Đông Nam Á và Mỹ La Tinh, nếu ngươi muốn ta có thể kiếm giúp ngươi một cái.
- Nói mò,chẳng lẽ ngươi là lưu manh xã hội đen? Nếu không thì làm sao có thể kiếm được vũ khí được?
- Ta là người buôn bán súng ống đạn dược, buôn bán với các tổ chức khủng bố thế giới và thậm chí cả một số ít chính phủ quốc gia.
Diệp Lăng Phi nhanh chóng gõ những chữ này.
Đối phương trầm mặc một lúc sau đó mới lên tiếng:
- Nói bậy, ta không tin. Ngươi nói cho ta biết, nguơi có buôn bán quân hạm không?
Diệp Lăng Phi biết đối phương không tin lời mình. Đây là inte, là một thế giới ảo, không ai có thể tin ai được. Cũng bởi vậy, Diệp Lăng Phi mới dám nói thân phận trước kia của mình cho đối phương. Hắn nhìn hàng chữ của “Đừng chọc ta” một thời gian rồi chần chừ, gõ ra hai hàng chữ:
- Nếu như ngươi muốn, ta sẽ bán quân hạm. Ta đã từng buôn bán một chiếc tàu ngầm cho bọn hải tặc Somalia, chiếc tàu ngầm đó bây giờ hẳn là đã bị nước Mỹ đánh chìm ở hải vực Somalia.
Người đối diện trầm ngâm nửa ngày trời, cuối cùng cũng gõ ra một hàng chữ:
- Ngươi nói láo, đúng là một đại vương khoác lác. Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao thành phố Vọng Hải không có trâu, hóa ra ngươi đã thổi đi hết rồi.*
(*Thổi da trâu: Khoác lác)
Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười vô cùng vui vẻ. Mình nói thật lại không ai tin, chỉ là đây cũng là kết quả mà hắn đã đoán trước, vì vậy hắn liền trả lời:
- Ta thấy không khí chơi bài của chúng ta không tốt, nên nói chuyện một chút. Được rồi, chúng ta mau tiếp tục đổi phòng đánh bài.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Diệp Lăng Phi lại vô cùng tin tưởng chiếc chiến thuyền bán cho hải tặc Somalia đã lời được một triệu mỹ kim. Thời đó, hải tặc Somalia coi đồng tiền tựa như rác.
Bình luận truyện