[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Chương 33 : Ông già uống rượu đi!
.
Một chiếc Audi A6 màu đen dừng ở trước cửa khách sạn, hai gã đặc công xuống xe trước, theo sát một ông già tóc hoa râm xuống xe. Ông già năm nay đã gần 70 tuổi, tuy mái tóc đã hoa râm nhưng động tác xuống xe gọn gàng, không có vẻ gì tuổi già sức yếu, nhất là ánh mắt sắc bến của ông ta.
Ông ta vừa xuống xe, hai đặc công lập tức hộ tống ông ta vào khách sạn quốc tế, mà cỗ xe Audi A6 cũng đi khỏi khách sạn quốc tế.
Ông ta đi lên một phòng trên tầng 2 khách sạn , ở trong phòng, tổng giám đốc tập đoàn Tân Á Trương Tiếu Thiên, tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Thế Kỷ Bạch Cảnh Sùng cùng với con gái Bạch Cảnh Sùng là Bạch Tình Đình đã đợi ở đó. Ông già này vừa xuất hiện, Trương Tiếu Thiên và Bạch Cảnh Sùng cùng chạy lên, hai người một trái một phải, nắm tay ông già, thân mật nói:
- Lão thủ trưởng, ngài cuối cùng đã đến.
Ông già này chính là thượng tướng Bành Nguyên, đang đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân ủy. Bành Nguyên híp mắt, đánh giá hai thủ hạ cũ của mình, gật đầu nói:
- Ừ, khá lắm, còn có một chút khí chất quân nhân .
Trương Tiếu Thiên cười nói:
- Lão thủ thưởng, ngài nói gì vậy, chỉ cần đã làm lính một ngày, thì phải có bộ dáng quân nhân chứ. những năm nay mỗi ngày tôi vẫn kiên trì tập chống đẩy - hít đất, chỉ cần có thời gian, liền chống đẩy hai mươi cái. Chỉ có điều không thể so với năm đó , nhớ năm đó, tôi làm một hơi một hai trăm cái cũng không có vấn đề gì.
Bên kia Bạch Cảnh Sùng cũng cười nói:
- Đúng vậy, lão thủ trưởng, chúng ta là người đã từng đi lính làm sao có thể quên được , nhất là thủ hạ của lão thủ trưởng tham gia quân ngũ, càng không thể làm mất mặt lão thủ trưởng .
Bành Nguyên được hai người đưa đến chỗ ngồi chính giữa ngồi xuống, hai người mới đều tự trở lại chỗ ngồi. Bành Nguyên thoả mãn gật đầu nói:
- Ừ, vậy mới đúng là một quân nhân."
Bạch Cảnh Sùng hướng sang bên người Bành Nguyên nói:
- Lão thủ trưởng , đây là con gái của tôi - Bạch Tình Đình.
- Chào Bành gia gia.
Bạch Tình Đình đã được cha dặn dò, nhất định phải tôn kính lão thủ trưởng của mình. Bạch Tình Đình nào dám không nghe lời, thu liễm ngữ khí lúc bình thường, biểu hiện ra là một cô gái ngoan hiền, ngọt ngào chào Bành Nguyên.
- Ừ, đã lớn rồi.
Bành Nguyên nhìn Bạch Tình Đình, khẽ gật đầu nói:
- Thật sự là năm tháng không buông tha con người, mới đó mà con gái Cảnh Sùng đã lớn như vậy.
Rồi ông ta chuyển sang Trương Tiếu Thiên nói:
- Ta nhớ cậu cũng có một đứa con gái, sao hôm nay không đưa tới?
Trương Tiếu Thiên vội vàng giải thích:
- Lão thủ trưởng , ngài không biết, Ngọc nhi hiện tại còn đang du học ở nước ngoài, chắc là sang năm sẽ học xong , tôi tính cho nàng trở về quản lý công ty của tôi.
- Ừ, ra nước ngoài du học cũng tốt, sau khi trở về, có thể đền đáp tổ quốc . Nhưng ta nhắc nhở cậu, không cho phép con gái tìm bạn trai nước ngoài, nếu không, khi con gái của cậu kết hôn, ta sẽ không tham dự đâu.
Bành Nguyên hay nói đùa khiến cho mọi người cười to một hồi, Trương Tiếu Thiên cười nói:
- Lão thủ trưởng , ngài cứ yên tâm đi, không chỉ ngài, tôi cũng không đồng ý. Người Trung Quốc không tìm, tìm người Tây Dương làm gì, nếu như vậy, không cần ngài nói, tôi liền tự mình đem con gái áp tải về Trung Quốc, cho nó cả đời không lấy chồng còn hơn.
Bạch Tình Đình cũng cười theo, chỉ là trong nội tâm nàng cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ:
- Giờ đã là năm nào rồi mà còn quan điểm này nữa. Tìm người ngoại quốc thì sao chứ, nếu như hai người thật tình yêu thương, sao lại không được.
Tuy nàng nghĩ là như vậy, nhưng nghĩ tới người ngoại quốc dáng người cao to, mắt xanh mũi lõ, trong lòng nàng cũng cảm thấy sợ hãi.
Bành Nguyên cười dò xét hai thủ hạ, trong ánh mắt toát ra vẻ ân cần hỏi:
- Các cậu hiện giờ kinh doanh tốt chứ?
Trương Tiếu Thiên nói trước:
- Lão thủ trưởng , công ty của tôi hiện giờ kinh doanh rất tốt, ngoại trừ chuyên môn sản xuất sản phẩm cho quân đội, trước mắt cũng sản xuất sản phẩm cơ giới dân dụng, cách đây không lâu tôi sang Đức, cùng công ty BAW hợp tác đầu tư, làm thêm một cái hạng mục.
- Ừ, rất tốt. Như vậy, ta cũng an tâm. Cảnh Sùng, cậu thì sao?
Bành Nguyên hỏi.
Bạch Cảnh Sùng vội vàng nói:
- Lão thủ trưởng , tập đoàn của tôi cũng không tồi. Mấy năm nay bất động sản cũng khá tốt, ở phương diện bất động sản tôi cũng buôn bán lời một ít tiền, ngoại trừ bất động sản, công ty của tôi ở phương diện bách hóa, cơ giới cũng có thu hoạch.
- Như vậy là tốt rồi, ta hy vọng hai cậu có thể giúp đỡ nhau, nói thế nào cũng đều là thủ hạ của ta, dù không còn là quân nhân , nhưng tình cảm cũng không nên quên đi.
Bành Nguyên nói, hiện tại ta còn đang ở trong quân đội, cũng không giúp được các cậu, phải dựa vào chính mình. Đương nhiên, nếu có khó khăn, cũng có thể tìm ta, xem ta có thể giúp đỡ hay không.
Bạch Cảnh Sùng cùng Trương Tiếu Thiên hai người trong lòng đều hiểu, lão thủ trưởng nói vậy là cho bọn họ một lời hứa, nếu quả thật gặp chuyện khó khăn, lão thủ trưởng nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.
Bành Nguyên là ai, chính là quan chức cấp cao, chỉ cần ông ta nói một câu, sự tình khó khăn cũng có cách giải quyết. Nói như thế, nhưng Bạch Cảnh Sùng cùng Trương Tiếu Thiên cũng hiểu, không phải chuyện lớn cũng không thể phiền toái lão thủ trưởng .
Cái này nói sau, Bạch Cảnh Sùng hỏi:
- Lão thủ trưởng , ngài xem chúng ta có phải là nên gọi thức ăn lên, hai anh em chúng tôi vừa rồi đã đặt món ăn, tất cả đều là món ăn lão thủ trưởng thích.
Bành Nguyên lắc đầu nói:
- Tạm thời đợi một chút, còn có một người chưa tới.
Bạch Cảnh Sùng trong nội tâm không rõ, thầm nghĩ :
- Còn có người chưa tới? Tại Thượng Hải thì chỉ có mình với Trương Tiếu Thiên hai người, sao còn có người chưa tới.
Hắn thấy biểu hiện của Bành Nguyên, tựa hồ người này rất trọng yếu.
Bạch Cảnh Sùng không biết, nhưng Trương Tiếu Thiên biết. Lúc trước chính là Bành Nguyên tự mình gọi điện thoại cho Trương Tiếu Thiên, muốn Trương Tiếu Thiên sắp xếp Diệp Lăng Phi, hơn nữa dặn dò Trương Tiếu Thiên nhất định phải chiếu cố tốt Diệp Lăng Phi. Nếu như Diệp Lăng Phi mang đến phiền toái gì cho tập đoàn Tân Á, thì lập tức thông báo cho Bành Nguyên, Bành Nguyên sẽ đích thân xử lý.
Từ điểm đó, Trương Tiếu Thiên cũng hiểu rõ Diệp Lăng Phi này có thể có quan hệ không tầm thường với Bành Nguyên, người bình thường làm sao có thể khiến Bành Nguyên coi trọng như thế? Bành Nguyên nhờ Trương Tiếu Thiên, đó là để mắt tới Trương Tiếu Thiên. Trương Tiếu Thiên trong nội tâm nghĩ như vậy, sắp xếp cho Diệp Lăng Phi làm quản lí phòng thị trường. Dù sao cái chức vị này cũng chỉ là râu ria, nhưng lại là chức vị thoải mái. Nói thế nào thì phòng thị trường cần có quản lí, hơn nữa tập đoàn Tân Á rất ổn định, bởi vậy sắp xếp một quản lí ở phòng thị trường, cũng không có gì phải lo lắng.
Trương Tiếu Thiên nghe thấy liền nói:
- Lão thủ trưởng , hôm qua tôi đã nói với Diệp Phi, hắn cũng nói sẽ tới, giờ chưa tới, có thể là do tắc đường. Giờ tôi gọi điện thoại cho Diệp Phi, xem cậu ta ở đâu .
Khi Trương Tiếu Thiên vừa lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi, thì cửa phòng bị đẩy ra, Diệp Lăng Phi mặc bộ quần áo bình thường đi vào. Hắn mới vừa xuất hiện, liền đem chai rượu xái Bắc Kinh trong tay giơ ra, cười ha ha nói:
- Ông già, đây chính là rượu Bắc Kinh chính tông 60 độ, chúng ta cùng uống một trận.
Vừa nghe lời này, Bạch Cảnh Sùng cùng Trương Tiếu Thiên cơ hồ ngã ra, dám gọi là ông già, lại muốn đem rượu 5 đồng một cân cho lão thủ trưởng uống. Bọn họ thực hoài nghi có phải là lỗ tai mình xảy ra vấn đề, sao lại có người lớn gan như vậy, đây không phải là muốn chết sao?
Bình luận truyện