[Dịch] Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 42 : Lời thề tâm ma!

Người đăng: 

.
- Vị đạo hữu này! Ngài thật xác định muốn thu cháu của ta làm đồ đệ sao? Vừa rồi lão già còn có chút oán hận với Trương Hằng, nhưng trong nháy mắt liên nhìn Trương Hằng với vẻ mặt hớn hở hỏi. Trương Hằng cảm thấy hành vi của lão già này quả thực chính là lừa người gạt mình, Cho dù người khác động tâm với trận bàn này, hơn phần nửa cùng phải kiểm nghiệm xem thử linh căn của đứa nhỏ, đến lúc đó giao dịch này tự nhiên là không thực hiện được. - Ừ! Tuyệt đối không giả, lão giao trận bàn cho ta, ta cam đoan cháu của lão có thể đạt tới Luyện Khí Kỳ. Trương Hằng giọng điệu lạnh, nhạt nói. Các tu sĩ chung quanh Đối với lời nói hờ hững của Trương Hằng, cả đám đều mỉa mai chế giễu. - Tên này không biết trời cao đất rộng, một tên tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ cũng dám khoa trương như thế? Cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ cùng vị tất có thể có mười thành nắm chắc. - Có lẽ hắn vốn không biết chỗ linh nghiệm của lời thề tâm ma. - Vị đạo hữu này! Ta khuyên ngươi buông bỏ đi. chuyện lời thề tâm ma này thật không thể lấy ra vui đùa được dâu! Một lão tu sĩ cao tuổi có lòng tốt nhắc nhở Trương Hằng. Triệu Thụy hơi động trong lòng hỏi: - Đường sư huynh! Huynh thật sự có nắm chắc chuyện này không? Trương Hằng không có trả lời hắn. thần thái vẫn bình thản như trước, ánh mắt lại rơi xuống trên người lão già: - Thế nào. lão đồng ý không? Lão già kia đột nhiên phản ứng lại, liên tục gật đầu nói: - Đồng ý, đương nhiên đồng ý! Tuy nhiên trước khi giao trận bàn này cho ngài, còn mời đạo hữu phát lời thề tâm ma. Trương Hằng giọng điệu bình thản nói: - Ta Đường Phong lúc này lấy tâm ma của mình thề, thu đứa cháu của vị lão nhân trước mắt này làm đồ đệ. cũng cam đoan giúp người này ở sinh thời đạt tới Luyện Khí KỲ. Nếu làm trái lời thề này, sẽ chịu kết cục tâm ma phệ hồn. Tất cả tu sĩ ở chung quanh đều theo dõi gắt gao hắn nói câu nói này. mà Trương Hằng thong thả ung dung phát ra lời thề, dường như đang tự thuật một sự tích không quan hệ chút gì với mình. “Rốt cục có người đáp ứng rồi...” Lão già kích động không thôi, hận không thể ôm hôn Trương Hằng: - Quách gia ta rốt cục có người có thể đi vào đường tu tiên rồi. có thể hoàn thành chí nguyện to lớn này. Quách Tĩnh ta có chết cũng không luyến tiếc!!! - Cái gì? Lão tên là Quách Tĩnh! Trương Hằng dùng ánh mắt quái dị nhìn vào mặt lão nhân đang phấn khích này. - Tên của lão chính là Quách Tĩnh, làm sao vậy? Chẳng lẽ vị đạo hữu này quen với ta. Lão già cố kiềm chế tâm tình kích động của mình, thái độ càng thêm cung kính đối với Trương Hằng. - Khụ khụ! Không có gì, chỉ là nhớ tới một vị bằng hữu ở cố hương mà thôi! Trương Hằng tùy ý lừa dối một câu, lại hướng về lão già nói: - Trận bàn của lão bây giờ có thể giao cho ta rồi chứ? Lão già họ Quách liên tục gật đầu, giao trận bàn cầm trong tay cho Trương Hằng: - Đương nhiên, đạo hữu đã lấy tâm ma thề, ta như thế nào lại không tin chứ? Trương Hằng tiếp nhận trận bàn, dùng tay sờ trên nó một chút, có thể cảm nhận được trên trận bàn truyền tới một cổ khí tức đặc thù. hắn thầm gật gù. trận bàn này đúng là hàng thật giá thật. Quan sát sơ qua một chút, Trương Hằng liền thu trận bàn vào túi trữ vật. Lão già họ Quách thật cận thận quan sát sắc mặt Trương Hằng. nhưng lão vẫn không nhìn ra chút biểu tình gì khác lạ. Lão vội vàng kéo tay đứa trẻ bên cạnh, có vẻ cưng chiều nói: - Phong nhi! Từ hôm nay trở đi. vị đạo hữu này chính là sư tôn của con. còn không qua bái sư đi! Đứa trẻ Quách Phong kia. ánh mắt sáng ngời liếc mắt đánh giá Trương Hằng một cái. rồi vô cùng nhu thuận quỳ lạy ở trước mặt hắn, hành đại lễ bái sư. Trương Hằng thực tùy ý nói: - Ừ! Bắt đầu từ hôm nay. ngươi chính là đồ đệ của Đường Phong ta! - Dạ. sư tôn! Phong nhi xin chỉ dạy! Các tu sĩ chung quanh đều nhìn đại lễ bái sư này với vẻ mặt khác nhau, lão tu sĩ lớn tuổi có lòng tốt khuyên bảo Trương Hằng kia. thật ra trong lòng có chút không đành lòng. Lão đi đến trước mặt Trương Hằng, thấp giọng nói: - Đạo hữu hay là không dùng tính danh thật của mình để phát ra lời thề tâm ma? Trương Hằng hơi tỏ vẻ kinh ngạc nhìn lão một cái, dùng thần thức truyền âm nói: - Xin chỉ giáo cho! Lão tu sĩ cao tuổi thấy Trương Hằng lại có thể sử dụng thuật thần thức truyền âm. trong lòng khiếp sợ, lập tức đổi thái độ cung kính nói: - Xem ra là vãn bối nhiều chuyện rồi! Tiền bối nếu đám dùng tâm ma thề, có lẽ đã nắm chắc mười phần giúp người này tiến vào Luyện Khí KỲ. Thần thông như vậy quả thực khiến vãn bối rất bội phục. “Lão tu sĩ cao tuổi này không ngờ gọi mình là tiền bối? Dường như lão cũng có thực lực Luyện Khí hậu kỳ rồi.” Trương Hằng hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ. mình vừa rồi thi triển thuật thần thức truyền âm. thuật này Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trở lên mới có thể thi triển. Nguyên lý của nó là đưa thanh âm bám vào phía trên thần thức để thông qua thần thức truyền âm. trao đổi cùng đối phương. Trên lý thuyết mà nói thần thức có thể kéo dài xa bao nhiều, truyền âm này cũng có thể xa như thế. Bởi vì Trương Hằng có được thần thức có thể so với Trúc Cơ Kỳ. bởi vậy liền tự nhiên mà vậy học được loại pháp thuật có thể nói là rất cơ bản trong tu sĩ bậc cao này. Mà ở trong mắt lão tu sĩ lớn tuổi người có thể sử dụng thuật truyền âm. tất nhiên là tiền bối tu vi Trúc Cơ Kỳ trở lên. mà đối phương có thể đáp ứng làm cho người có phế linh căn tiến vào Luyện Khí Kỳ. như vậy nói không chừng tu vi của người này đã đạt tới Kết Đan Kỳ khủng bố rồi. Giọng điệu của lão tu sĩ cao tuổi nói với Trương Hằng cùng càng thèm cung kính, lão hận không thể quý trên mặt đất gọi vài tiếng tiền bối. Lão có phần hâm mộ nhìn đứa trẻ Quách Phong bên cạnh, sau đó quay sang lão già Quách Tĩnh nói: - Người này thật có phúc, có thể bái làm môn hạ vị tiền bối này. về sau tiền đồ không lường được. Người bên cạnh chỉ nhìn thấy Trương Hằng hơi mấp máy môi vài cái, rồi lão tu sĩ cao tuổi bên cạnh lập tức đổi thái độ cung kính, xưng hô một điều tiền bối hai điều tiền bối, sao còn không hiểu được thâm ý ẩn chứa trong đó. Lập tức, ánh mắt đám tu sĩ chung quanh nhìn về phía Trương Hằng cũng đầy vẻ kính sợ. Thì ra người này dĩ nhiên là một vị tu sĩ bậc cao, khó trách dám thề thốt cam đoan như thế. Những tu sĩ vừa Mới mỉa mai châm chọc Trương Hằng, trong lòng không khỏi thầm hận hối. cầu khấn vị “tiền bối” trước mắt này có thể khoan hồng độ lượng, không cần so đo chuyện vừa rồi. Tuy rằng trong Độc Thiên Bảo này trị an tốt lắm. cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng vị tất đám ở trong này gây chuyện. Bình thường tu sĩ vi phạm quy định nơi này tất nhiên sẽ bị tu sĩ tuần tra của Độc Thiên Bảo bắt giữ giáo huấn. Nhưng là tu sĩ Kết Đan Kỳ thì hoàn toàn có thể xem thường những quy định này. cho dù giết chết vài tên tu sĩ bậc thấp. Độc Thiên Bảo cùng sẽ không truy cứu làm gì. Ai lại muốn đắc tội với một vị cao nhân Kết Đan Kỳ chứ? Hết thảy đây là lấy thực lực làm cơ sở. hết thảy quy tắc lập ra đều là dựa trên thực lực. Trương Hằng thật không ngờ cử chỉ theo bản năng của mình lại có thể tạo được kết quả như thế. hắn vừa động trong lòng, thần thức hơi vừa động, môi lại mấp máy vài cái. - Các ngươi mau chóng rời đi! Không được nhắc tới tồn tại của bản tôn với người khác! Trương Hằng dùng thần thức truyền âm cho cả đám tu sĩ chung quanh. Các tu sĩ đều biến sắc, cả đám hướng về phía Trương Hằng khẽ thi lễ. sau đó đầu cũng không dám quay lại cùng nhau rời đi. Trương Hằng buồn cười trong lòng, thật không ngờ một chiêu này lại linh nghiệm như vậy, có thể dọa chạy một đám tu sĩ bậc thấp. Đám tu sĩ đi rồi. Trương Hằng lại hướng tới lão tu sĩ cao tuổi truyền âm nói: - Vừa rồi theo như lời lão không dùng tên thật của mình phát lời thề tâm ma. phương diện này có điều gì ảo diệu sao? Lão tu sĩ lộ vẻ mặt hơi kinh ngạc, lão không nghĩ tới “tiền bối” trước mất này, ngay cả vấn đề thưởng thức như vậy cũng không biết, nhưng cũng không đám hỏi nhiều, lão cung kính nói: - Là như vậy... bình thường dưới tình huống lấy tâm ma thề, cho dù người phát lời thể không dùng tên của mình, lời thề tâm ma cũng vẫn linh nghiệm. Dù sao tâm ma cũng chính là hóa thân cảm xúc nội tâm của mình, gạt được người khác, nhưng cũng không lừa được chính mình! Trương Hằng chợt hiểu, trong lòng thầm đồng ý. Tâm ma chính là hóa thân của chính mình, mặc dù lấy tên khác phát lời thề. đó cũng đúng lừa mình dối người. Cho dù có thể gạt được mọi người, nhưng không lừa được chính mình. Sau khi cho lão tu sĩ cao tuổi rời đi, Trương Hằng đưa mắt nhìn trên người lão già họ Quách và Quách Phong. Lão già họ Quách từ thái độ của các tu sĩ chung quanh, đương nhiên cũng suy đoán ra vị tu sĩ thanh niên trước mắt này không đơn giản, lão càng thêm cung kính đứng ở bên cạnh Trương Hằng, không đám lên tiếng. - Đường sư huynh! Không nghĩ tới thần thức của huynh đã vậy còn quá cường đại. Một dao động thần thức lướt tới bên tai Trương Hằng, ** nhiên là Triệu Thụy dùng thần thức truyền âm nói. Trương Hằng kinh ngạc liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái. người này cũng có thể dùng thần thức truyền âm! Chỉ thấy Triệu Thụy tựa cười như không cười liếc nhìn Trương Hằng một cái. tiếp tục truyền âm nói: - Thân thức của đệ miễn cưỡng có thể rời thân thể. cùng tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn không sai biệt lắm. hơn nữa lại ở gần Đường sư huynh như vậy. cho nên cùng có thể dùng thần thức truyền âm với huynh.. Tuy nhiên thân thức của sư huynh dường như còn cường đại hơn nhiều so với tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn thì phái! Trương Hằng không vui nhìn hắn một cái, nhưng cùng hiểu rõ một điều: tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn thần thức cũng có thể rời thân thể. Nếu khoảng cách rất gần. cũng có thể miễn cưỡng dùng thần thức truyền âm. Nhưng nếu muốn giống như Trương Hằng, cùng một lúc truyền âm cho các tu sĩ chung quanh như vậy. điều đó tuyệt đối làm không được. - Tốt lắm, vị Quách đạo hữu này! Các ngươi hẳn vẫn luôn ở tại Độc Thiên Bảo chứ? Trương Hằng hỏi. bởi vì bình thường tu sĩ cư dân bản địa Độc Thiên Bảo, phần lớn đều là cư ngụ ở khu vực người phàm trong thành này. - Dạ! Căn nhà lụp sụp ở cách nơi này không xa, nếu tiền bối nguyện ý có thể đến hàn xá làm khách! Trương Hằng nói: - Được rồi. hãy đi tới đó một chuyến, ta có việc phải đặn đò một chút! - Được, xin mời... Lão già họ Quách nắm tay Quách Phong dẫn đường cho hai người. Triệu Thụy có phần không hiểu nhìn Trương Hằng. cũng không biết hắn có Ý định gì. Liên tục hỏi vài câu, Trương Hằng cũng không để ý đến hắn. - Hừ! Triệu Thụy hơi có chút bất mãn. nhưng vẫn không kìm nổi tò mò đi theo sau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang