[Dịch] Hỗn Nguyên Vũ Tôn

Chương 1 : Luyện thể

Người đăng: 

.
Ráng vàng cuối chiều chiếu vào một gian nhà tuềnh toàng ở khu bình dân, bên trong nhà lấm tấm màu vàng óng ánh. Một nghìn lẻ bảy mươi sáu, lẻ bảy mươi bảy, lẻ bảy mươi tám… Mồ hôi như hạt đậu chảy ròng trên mình một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi, xuống đến mặt đất tụ thành dòng chảy nhỏ xíu lăn đi. Thiếu niên đang trồng cây chuối, hai tay chống dưới đất đỡ lấy thân thể theo tư thế cơ bản nhất, hai chân đeo thêm bánh xe sắt, gia tăng gấp đôi trọng lượng dồn lên thân thể. Thực hiện đủ một nghìn hai trăm cái chống đẩy, thiếu niên lại đổi tư thế, buộc hai cái bánh xe vào cổ tay, giơ lên đứng tấn. Trên thân thể gã, từng khối cơ nhục cuồn cuồn nổi lên thành múi, làn da hai năm trước còn trắng trẻo giờ hơi nhuốm màu đồng, được mồ hôi thấm đẫm ánh lên những tia sáng đặc thù. Những sợi gân vồng lên, khác nào những con giun đậu trên tay cùng chân, cơ hồ nhìn rõ máu chảy trong đó. Cơ nhục gã không phải theo kiểu phù nề mà đều đặn, đàn hồi, đầy tính bùng nổ, toàn thân như con báo săn đang thủ thế, tuy đơn bạc nhưng cực kỳ dũng mãnh. Cảm giác tê tê theo tay gã lan đến các bộ phận thân thể, cơ nhục dần được cường hóa theo cảm giác đó. Gương mặt gã đượm nét kiên nghị. Không thể bỏ cuộc! Diệp Phong ta nhất định sẽ chứng minh rằng dù khí hải bị hủy thì vẫn có thể trở thành cường giả thực lực siêu phàm. oOo Hai năm trước, vì bên vực một ca cơ bình dân không quen biết, Diệp Phong đắc tội với thiếu bang chủ Lục Lâm bang, một trong tứ đại thế lực ở Vân Châu. Dù gã thiên tư cao vời, mười bốn tuổi đã trở thành nhất giai võ đồ, nhưng suy cho cùng gã mới chỉ mười bốn. Tô Kiệt – hai mốt tuổi, Lục Lâm bang thiếu chủ, thực lực cao hơn Diệp Phong bốn bậc, không chỉ đánh gã trọng thương mà hủy luôn cả khí hải mà người Võ Nguyên đại lục dựa vào để tu luyện. “Ta muốn người thành phế vật! Ta khiến ngươi phải sống suốt đời trong nhục nhã và hối hận! Ha ha ha.” Đối phương cười điên cuồng, tiếng cười đó trở thành cơn ác mộng mà Diệp Phong không rũ bỏ được. Võ Nguyên đại lục linh khí tràn đầy, cường giả vô số, phương thức tu luyện chủ yếu là nguyên lực, nguyên lực phân ngũ hành - - kim mộc thủy hỏa thổ. Một người sinh ra sẽ do cảm ứng với thiên địa ngũ hành mà thể nội hình thành khí hải có thuộc tính đơn nhất, khí hải đó là cơ sở để tu luyện nguyên lực. Khí hải bị hủy, thân thể sẽ mất đi phương tiện kết nối với thiên địa linh khí, càng không thể chuyển hóa thiên địa năng lượng thành nguyên lực năng lượng cho bản thân sử dụng. Khí hải của Diệp Phong bị hủy diệt hoàn toàn, mất đi tư cách tu luyện nguyên lực, vĩnh viễn không thể trở thành cường giả. Một thiên tài tuyệt đỉnh đã lặng lẽ gục ngã, biến thành một phế nhân. “Ngu ngốc! Đần độn. Vì một ca cơ xa lạ mà suýt nữa liên lụy đến cả Diệp gia! Thật ra trong óc ngươi chứa cái gì hả?” “Ngươi có biết mình mang bao nhiêu hi vọng của gia tộc không? Hao phí bao nhiêu tài lực và vật lực không? Ngươi làm cách nào mà vãn hồi những tổn thất đó?” “Ngươi vốn là con cái của bình dân trong gia tộc, dù tư chất có cao hơn đi nữa mà không có dược vật cùng tinh thạch do gia tộc cung cấp thì đạt được thành tựu như bây giờ chăng? Lẽ nào ngươi báo đáp gia tộc như vậy?” Vốn được tộc nhân trọng thị, thoáng cái gã đã trở thành đối tượng bị chỉ trích. Những nhân sĩ cấp cao trong gia tộc thường ngày vẫn tươi cười với gã, ngay khi gã mất đi tiềm lực trở thành cường giả, tất cả đều đổi giọng, lời lẽ chỉ toàn khắc bạc và trào phúng. Những kẻ cùng lứa trước kia thường nịnh nọt lấy lòng, thấy gã là nở nụ cười khiêm nhường, đặc biệt là con cháu nhân sĩ cấp cao trong tộc thường coi việc phải cúi đầu với hài tử bình dân như gã là sỉ nhục khôn tả, thì khi gã thành phế nhân, họ liền thừa gió bẻ măng, đủ loại lời lẽ khắc bạc cùng ánh mắt khinh miệt đó khiến lòng tự tôn kiêu ngạo của gã đau đớn. Đồng thời, Diệp Phong hiểu được rằng, những tôn kính và đãi ngộ từng có đều thuộc về tiềm lực và thực lực… Không có thực lực, một hài tử bình dân như gã, ở trong tộc còn không bằng cả rác rưởi. “Từ hôm nay, mỗ không cần nửa xu bố thí của Diệp gia. Những gì mỗ nợ gia tộc, có cơ hội nhất định sẽ trả sòng phẳng…” So với ở lại gia tộc chịu trào phúng và vũ nhục, chi bằng gã tự bỏ đi. Ngữ khí lạnh lùng của gã khác nào gió bấc thổi qua tim, lạnh thấu xương thấu cốt. Tộc nhân họ Diệp đều không ngờ được một đứa trẻ mười bốn tuổi lại mang trong mingf ngạo cốt như thế. “Hắn nghĩ mình là ai? Một phế nhân thì lấy gì trả cho gia tộc?” Câu nói đó nghẹn trong cổ họng hầu hết tộc nhân, ai cũng ngạc nhiên, không tài nào nói ra thành lời được. Một tháng sau khi khí hải bị phế, Diệp Phong thản nhiên rời Diệp gia, gia tộc hùng mạnh độc bá một nửa địa bàn Ngọa Lăng thành. Gã thầm hạ quyết tâm, không cần gia tộc trợ giúp, gã cùng phải đứng lên một lần nữa, đoạt lại những vinh dự từng thuộc về mình. oOo Diệp Phong từ bé đã mất mẹ, được cha nuôi lớn. Vì gã là con bình dân, lớn lên trong giai tầng thấp nhất, dù sau này thể hiện tiềm lực vô cùng, có được đị vị tôn sùng trong tộc, nhưng bản chất gã không kiêu cuồng, ngược lại vì nguyên do từ cha mà gã luôn có cảm tình đặc biệt với những bình dân yếu đuối. Nên gặp những chuyện bất bình, gã thường thích dẹp yên, cộng thêm thế lực Diệp gia tại Ngọa Lăng thành rất lớn, gã là nhân vật tiềm lực số một nên không ai dám chạm vào… Nhưng rồi có ngày gã nhai phải sạn. Lục Lâm bang, một trong Vân Châu tứ đại thế lực, địa bàn khống chế rộng gấp mấy chục lần Diệp gia, dù một bảo tiêu của Lục Lâm bang thiếu chủ thì thực lực cũng cao hơn tộc trưởng Diệp gia Diệp Thừa Thiên. Nên Diệp Phong bị Tô Kiệt phế khí hải thì Diệp gia cũng chỉ biết ngậm quả đắng, không dám bất mãn tí nào. Với họ, Lục Lâm bang không vì cớ đó mà trút giận lên gia tộc đã là vạn hạnh rồi. Gặp nạn, Diệp Phong mới hiểu rằng vì sao phụ thân từng cảnh báo: Ở đại lục, ‘thiên tài’ từng xuất hiện vô số nhưng sau cùng trở thành cường giả thật sự lại không bao nhiêu, trước khi thật sự chuyển tư chất thành thực lực, không được thái quá khoe khoang. Quả nhiên, gã đã phải trả giá đắt vì xung động và lỗ mãng. “Ta không hề hối hận vì những gì đã làm. Ta chỉ buồn vì thực lực của mình không đủ.” Sau cùng gã cũng hiểu rõ quy luật của Võ Nguyên đại lục, thực lực làm đầu, chỉ cần có thực lực là giẫm được người khác dưới chân, làm gì mình muốn cũng được. “Đời người sống chỉ trăm năm, không thể việc gì cũng xuôi chèo mát mái. Không cần hối hận, không cần ngoái lại. Phạm sai lầm một lần không là gì, quan trọng là không phạm lại sai lầm đó. Tiến lên thôi, cuối con đường chắc gì đã là vách đá hun hút… Phải tin vào mình.” Nhớ lời cha dặn dò động viên, gã sau rốt cũng hạ được quyết tâm. Võ Nguyên đại lục trừ tu luyện ngũ hành nguyên lực còn một con đường nữa để chọn là luyện thể. Cách này không chỉ gian nan khốn khó mà tiền đồ cũng thập phần mờ mịt, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, không ai chọn con đường đầy chông gai này. Võ Nguyên đại lục phân chia đẳng cấp như sau: bình dân, võ đồ, võ sĩ, võ sư, võ tông, võ tôn, võ hoàng, võ thánh. Mỗi đẳng cấp lại chia làm bảy bậc: Từ 1-3 là cấp thấp, 4-5 là cấp trung, 6-7 là cấp cao. Vô số tiền nhân chứng minh rằng cảnh giới tối cao của người luyện thể chỉ là thất giai võ đồ, chưa từng có ai chỉ dựa vào luyện thể mà đặt đến cảnh giới võ sĩ, đại đa số cả đời không đạt nổi võ đồ. Một thất giai võ đồ luyện thể cũng hiếm hoi như một võ hoàng tu luyện nguyên lực. Đại lục có đến mấy trăm ức nhân khẩu, trở thành được võ hoàng có mấy ai? Số người luyện thể hiếm hoi, nên dễ hình dung đạt được đẳng cấp đó cần phải vất vả thế nào. Có thể nói rằng luyện thể đạt đến cảnh giới võ đồ chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa phần suốt đời chỉ quanh quẩn ở mức bình dân thất giai. Diệp Phong chọn con đường gian nan này, thông qua rèn luyện cho thân thể trải nghiệm cực hạn khiến nhục thể đạt đến mức ngang với dung nhập nguyên lực. Đã có người chứng minh được luyện thể khả dĩ thành võ đồ, vậy gã sẽ chứng minh có thể đạt đến cảnh giới võ sĩ, võ sư thậm chí võ tông. Không thử, sao lại dễ dàng buông lời từ bỏ. “Một cường giả thành công tất phải có tâm kế và ẩn nhẫn tương xứng. Dù gặp gian nan gì cũng coi là rèn luyện bản thân. Cái gì cũng có thể bỏ, chỉ tâm là không, bằng không… bản thân coi như không còn gì.” oOo Lắc lắc đầu, Diệp Phong tỉnh khỏi hồi ức. Một thời thần đã qua, gã cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, ngồi phệt xuống. Gương mặt trẻ nít đọng đầy mất mát và bất cam, hai tay nắm chặt lại, thân thể hơi run lên. “Hiện tại ta… chỉ ngang với bình dân ngũ giai.” Gã lẩm bẩm. Càng về sau, thân thể càng khó tăng tiến. Nhục thể cũng có cực hạn. Luyện thể, lẽ nào thật sự gian nan như thế? Gã từng là đệ nhất thiên tài thiếu niên của Ngọa Lăng thành, mười bốn tuổi trở thành võ đồ, nhưng hiện tại đã mười sáu mà vẫn chỉ bình dân ngũ giai… Mười sáu tuổi bình dân ngũ giai, thành quả này không có gì ghê gớm. Nhưng nếu biết rằng, mười bốn tuổi gã bị phế khí hải rồi mới bắt đầu luyện thể, không đầy hai năm đã có được thành tựu đó đủ để cười nhạo không ít thiếu niên cùng lứa. Cũng có thể tưởng tượng được gã phải trải qua rèn luyện thống khổ thế nào. Nhưng rèn luyện nhục thể ngày càng gian nan, hiện tại… gã đang đối mặt với gút thắt quan trọng. Đạt đến trình độ ngũ giai, tốc độ cường hóa nhục thể cực chậm, theo tiến độ này muốn đạt đến lục gia e rằng mất tới năm năm. Gã từng thử nâng cao cực hạn huấn luyện, nhưng trừ khiến thân thể thụ thương ra không thu được hiệu quả gì rõ rệt. Đủ thấy nếu gã muốn xung kích lục giai, thất giai, thậm chí võ đồ thì phải đối diện với khiêu chiến cỡ nào. Không có khí hải mà muốn đứng lên… Khó! Nhưng Diệp Phong chưa từng nghĩ rằng sẽ bỏ cuộc, đúng như phụ thân nói, tâm không thể bị phế. “Bộp”, quyền đầu của gã đấm mạnh xuống đất, nền đá cứng rắn xuất hiện mấy vết nứt. Lắc đầu cười khổ, gã thầm nghĩ hai năm trước chỉ một quyền là đấm xuyên, giờ chỉ miễn cường khiến nó vỡ ra. Chênh lệch thật sự quá nhiều…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang