[Dịch] Tiên Hồng Lộ

Chương 1 : Sao băng kỳ dị.

Người đăng: 

.
Đông Thắng Đại Lục. Đây là một khối đại lục bao la bát ngát. Dọc ngang vạn vạn dặm có thừa, có vô số quốc gia lớn nhỏ. Nơi này, danh san khắp chốn, động thiên phúc địa nhiều vô số kể. Trong đó tồn tại không ít cấm địa thượng cổ và di cảnh (di tích thắng cảnh) Trong những năm tháng xa xưa vô tận, lời đồn về Thần Tiên trường sinh bất lão truyền từ đời này qua đời khác. Nhân loại đối với điều này, rất tin không chút nghi ngờ. *** Ngư Dương quốc - Nam Lĩnh Dương gia. Trong một tòa biệt viện nằm đơn độc. Trong bụi hoa là một mảnh yên tĩnh. Một thiếu niên như thường ngày khoanh chân tĩnh tọa, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng bao phủ một tầng ánh trăng nhàn nhạt. Bầu trời đêm trên không, sao trời xán lạn khiến cho thế giới của Đông Thắng Đại Lục thêm một phần thần bí. Thật là một buổi tối mỹ lệ! Nhưng hai tròng mắt thiếu niên nhắm chặt, không nghe sự vật bên ngoài, một lòng tu luyện. Một tầng sáng xanh mông lung bao phủ bên ngoài thân thể hắn làm cho người ta có một loại ảo giác bồng bềnh như tiên. Thật lâu sau, thiếu niên phun ra một hơi thật dài, một luồng "Bạch sắc khí liên" phun rag, không ngờ giằng co một thời gian khoảng mười nhịp thở. (Bạch sắc khí liên: luồng khí trắng liên kết với nhau như sợi xích) Nếu để võ giả thế tục nhìn thấy, khẳng định sẽ khiếp sợ không thôi. Thiếu niên trước mắt, không ngờ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên của võ giả. Thở ra xong, thiếu niên mở đôi mắt sáng như sao trên bầu trời đêm, thâm thúy mà thần bí. - Mười hai năm rồi... Thiếu niên ngẩng đẩu nhìn tinh không bắt biến, trong mắt lộ ra một loại tình cảm đặc biệt: - Mười hai cái xuân hạ thu đông. Ta tu luyện bất kể mưa gió mới có được thành tựu ngày nay... Thiếu niên này tên là Dương Phàm, năm nay mười tám tuổi, là "thiên chi kiêu từ" trong đám trẻ tuổi của gia tộc tu tiên Nam Lĩnh Dương gia. Ở trong Dương gia bảo to lớn như vậy, hắn chính là thiên tài tu luyện đệ nhất! Tuổi gần mười tám, Dương Phàm đã thăng lên cảnh giới tu tiên thứ hai - Ngưng Thần Kỳ! Tu Chân Giới trên Đông Thắng Đại Lục, cấp bậc tu luyện phân chia làm chín cảnh giới lớn: Luyện Khí - Ngưng Thần - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh - Hóa Thần - Hợp Thể - Độ Kiếp - Đại Thừa. Với tuổi này của hắn, nếu có thể tu luyện đến Ngưng Thần Kỳ, được coi là tư chất siêu phàm. Mục tiêu cuối cùng của tu tiên là vì ngao du thiên địa, trường sinh bất lão. Một khi tiến vào Ngưng Thần Kỳ, tuổi thọ của con người có thể tăng lên khoảng 150 năm. Theo tu vi gia tăng, tuổi thọ của con người được tăng lên một khoảng lớn, cũng có được các loại thần thông: có thể hô phong hoán vũ (hô gió gọi mưa), có thể phiên giang đảo hải (dời sông lấp biển), có thể thuấn tức thiên lý (nháy mắt đi ngàn dặm). - Đáng tiếc a... Ta tu luyện chăm chỉ như vậy, thậm chí được coi là đệ nhất thiên tài của gia tộc, nhưng muốn đi tới tiên đạo vĩnh hằng trường sinh bất tử lại vẫn nhỏ bé vô cùng. Càng tiếc nuối chính là, mười năm qua, tung tích phụ thân không rõ, một đi không quay lại. Ta lại chưa có thực lực đi tìm người... Trên mặt Dương Phàm toát ra vài phần cô đơn. Nào có ai biết, sau lưng thiên tài phải trả giá bằng bao nhiêu cố gắng cùng tâm huyết, còn có phần tịch mịch không muốn người biết. Hắn chăm chú nhìn bấu tròi đêm xinh đẹp, đối với giấc mộng mình theo đuổi sinh ra một tia nghi ngờ. - Chẳng lẽ trường sinh bất tử, thần du Thái Hư, hóa vũ thành tiên, mà người tu tiên từ xưa đến nay theo đuổi chi là một giấc mộng căn bản không tồn tại hay sao? (Thần du Thái Hư: tinh thần dạo chơi hư không rộng lớn; Hóa vũ thành tiên: thoát xác thành tiên) Đúng lúc này, trên bầu trời đêm của Đông Thắng Đại Lục xuất hiện một vầng sáng rực rỡ. - Đó là... mưa sao băng! Dương Phàm kinh ngạc không thôi, trong lòng cũng có chút kích động. Trong mười tám năm cuộc đời của hắn, còn chưa bao giờ từng gặp mưa sao băng. - Phàm ca! Nhanh ra xem mưa sao băng! Đúng lúc này, từ bên ngoài xông vào một thiếu niên có khuôn mặt tương tự như Dương Phàm nhưng lộ vẻ non nớt. Bộ dạng thiếu niên này thực thanh tú, tên là Dương Lỗi. Năm nay mười sáu tuổi, là thân đệ đệ của Dương Phàm. (em ruột) - Đại ca! Huynh cũng đừng cả ngày chỉ biết tu luyện. Mưa sao băng, đó chính là trăm năm khó gặp. Dương Lỗi oán giận nói. - Hà hà! Mưa sao băng, đích xác không thể bỏ qua. Dương Phàm mỉm cười, đứng dậy đi với đệ đệ cũng nhau xem mưa sao băng. Nhưng mưa sao băng kia chỉ duy trì thời gian một, hai nhịp thở liền biến mất. Cứ như vậy kết thúc một cách khó hiểu! - Đáng tiếc a... Dương Lỗi vẻ mặt tiếc nuối: - Đệ còn chưa kịp cầu nguyện. Dương Phàm cũng vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng lại có chút cổ quái. "Mưa sao băng này, vì sao đột nhiên biến mất?" - Đúng rồi, đại ca! Ngày mai chính là "Vấn Thiên đại hội" ba năm một lần của gia tộc. Đây chính là một cơ hội khó được để biểu hiện ở trong con cháu gia tộc đời thứ ba chúng ta. Đến lúc đó, mỗi một con cháu gia tộc đời thứ ba đều phải qua kiểm tra, đo lường của trưởng bối để khảo hạch tiến độ tu vi trong ba năm gần đây. Đệ đệ Dương Lồi đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nói. - Ha ha! Không chỉ là một lần "Vấn Thiên đại hội" sao? Có cái gì đáng chờ mong, cũng chẳng có gì đáng nói. Dương Phàm vẻ mặt lười nhác nói, đưa tay vỗ vai đệ đệ an ủi: - Đệ phải tin tưởng chính mình, nhất định có thể làm tốt nhất. - Hừ! Ca ca đương nhiên không cần để tâm. Huynh mới tu luyện được mười năm liền có được tu vi Ngưng Thần Sơ Kỳ. Đây chính là lần đầu tiên trong gia tộc trăm năm qua. Thử hỏi Nam Lĩnh Dương gia to như vậy, có ai có thể sánh vai với đại ca chứ? Đệ đệ Dương Lỗi nói tới đây, mang theo một ít tự hào, cũng kèm theo một chút ghen tị. Hắn cùng đại ca Dương Phàm gần như bắt đầu tu tiên cũng một năm nhưng chênh lệch giữa hai người lại lớn như vậy. Đại ca Dương Phàm tu luyện đến Ngưng Thần Sơ Kỳ, tu vi đuổi thẳng đến trưởng bối gia tộc đời thứ hai. Mà hắn là đệ đệ, trong thời gian như nhau vẫn dừng lại ở Luyện Khí Hậu Kỳ. Đối với ánh mắt sùng bái của đệ đệ Dương Lỗi, Dương Phàm thở dài một hơi. Đôi con ngươi màu đen sâu thẳm chăm chú nhìn lên bầu trời đêm của Đông Thắng Đại Lục, khẽ thở dài: - Từ xưa đến nay, hàng tỷ tu sĩ trên Đông Thắng Đại Lục này, không thiếu kinh tài tuyệt diễm, các thế hệ kỳ tài có một không hai. Trong những người đại thần thông bọn họ, tư chất đại bộ phận đều hơn ta. Nhưng, ngược dòng lịch sử đại lục cổ xưa gần mười vạn năm cũng không từng gặp được một vị đại năng độ kiếp phi thăng. Vào thời điểm thơ ấu, hắn rất hâm mộ “Tiên nhân" phi hành trên bầu trời, hy vọng một ngày nào đó có thể giống bọn họ, bay lượn trời cao không bị kiềm chế. Nhưng sau khi hắn dùng thiên phú nổi trội xuất sắc, được trưởng lão gia tộc thu làm đệ tử và trọng điểm bồi dưỡng, hắn mới phát hiện thiên địa này to lớn như vậy, mình lại nhỏ bé như thể. Mặc dù thiên phú của hắn ở trong Nam Lĩnh Dương gia nho nhỏ này coi như không tồi. Nhưng đưa mắt nhìn khắp Đông Thắng Đại Lục vô cũng rộng lớn này, gần như lại không tính là cái gì cả. Dương Lỗi nao nao, cảm nhận được biến hóa tình cảm của đại ca. Hắn cũng nhìn bầu trời Đông Thắng Đại Lục, đối với giấc mộng theo đuổi của minh cũng sinh ra nghi ngờ. Chẳng lẽ con đường tu tiên chính là một ảo tường không hề tồn tại sao? Mà nếu quả thật như thế, vì sao hàng tỷ tu sĩ Đông Thắng Đại Lục đều theo đuối giấc mộng hư vô mờ mịt này? "Vèo!!!" Đúng lúc này, trên bầu trời Đông Thắng Đại Lục đột ngột xuất hiện một ngôi sao băng. Thoáng chốc, bầu trời đêm xẹt qua một vệt sáng rực rỡ chói mắt khiến vô số người chú ý. - Thật là một ngôi sao băng mỹ lệ! Dương Phàm nao nao. Vừa rồi mưa sao băng biến mắt một cách khó hiểu, hiện tại như thế nào lại đột nhiên bay tới một viên. - Đại ca, mau nhìn! Lại có một ngôi sao băng lao tới! Chúng ta cầu nguyện đi! Dương Lỗi hoa chân múa tay vui sướng, hưng phấn không thôi. Cuối cũng nhắm mắt lại, hai tay chắp lại bắt đầu cầu nguyện. Dương Phàm nhìn ngôi sao băng kia, trên mặt mang theo vài tia vui mừng: "Xem hướng rơi, ngôi sao băng kia rất có khả năng sẽ rơi xuống gần Nam Lĩnh này. Theo sách cổ ghi lại, chỉ cần sao băng rơi xuống mặt đất sẽ sinh ra '”Thiên Ngoại vẫn Thạch” cực kỳ hiếm thấy. Có thể dùng để chế tạo ra Linh Bảo trong truyền thuyết..." Ở trong tầm nhìn của hắn, ngôi sao băng kia ở trong mắt hắn rõ dần lên từng chút một. Kỳ quái chính là, trong quá trình ngôi sao băng này rơi xuống, bao phủ trong một vầng hào quang bảy màu, lớn nhỏ thủy chung không thay đổi. "Vèo!!!" Đột nhiên, Dương Phàm phát hiện, phương hướng ngôi sao băng này rơi xuống, dĩ nhiên là Nam Lĩnh Dương gia. "Không. Mục tiêu của nó không ngờ là ngôi biệt viện này của ta..." Vẻ mặt Dương Phàm hoảng sợ. khuôn mặt không khỏi co giật, muốn trốn tránh cùng với nhắc nhở đệ đệ. Đáng tiếc đã không còn kịp. Ngôi sao băng kia cấp tốc rơi xuống, chỉ lớn bằng đầu ngón tay cái, vừa lúc đánh trúng trán Dương Phàm. Theo sau là một vật nhỏ rơi xuống, lọt vào trong tay Dương Phàm. "Đây là..." Vẻ mặt Dương Phàm kinh ngạc, phát hiện trong lòng bàn tay mình có thêm một cái nhẫn màu bạc cực kỳ cổ quái. Từ mặt ngoài mà xem, chiếc nhẫn này không có bất kỳ điểm đặc thù gi. Dường như chỉ là một cái nhẫn bình thường ở giới thế tục. Nhưng Dương Phàm không cho rằng một cái nhẫn bình thường sẽ rơi từ trên trời xuống. Phải biết rằng, người tu chân tuy rằng sau khi đến Ngưng Thẩn Kỳ liền có được năng lực phi hành, nhưng muốn bay ra khỏi bầu khí quyển thì không phải đại năng là không làm được. Nghe nói, ở bên ngoài chín tầng trời có thiên lôi và cương phong cường đại. Đừng nói là một một cái nhẫn bình thường, cho dù là đại thần thông thực lực mạnh mẽ cũng không bay được, hơn phân nửa sẽ bị xé thành bụi phấn. "Trong chiếc nhẫn này rốt cục lại có bí mật gì đây?" Trong lòng Dương Phàm vô cùng tò mò. Hắn mơ hồ cảm thấy được vật này không tầm thường, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh cuộc đời của mình. Chính vào lúc này, đệ đệ Dương Lỗi đã cầu nguyện xong, mở to mắt vẻ mặt tò mò hỏi: - Đại ca! Có "Thiên Ngoại vẫn Thạch" rớt xuống hay không? - Hình như... không có. Dương Phàm không chút thay đổi nắm cái nhẫn màu bạc vào trong lòng bàn tay. - Hừ! Cho dù "Thiên Ngoại vẫn Thạch" rớt xuống cùng không tới lượt Nam Lĩnh Dương gia chúng ta có được. Dương Lỗi cười lạnh nói. Tuy rằng hắn nhỏ tuổi, có chút non nớt nhưng quy tắc cơ bản của Tu Chân Giới cũng biết ít nhiều. Dương Phàm gật đầu đồng ý nói: - Không có "Thiên Ngoại vẫn Thạch" rớt xuống, đối với Nam Lĩnh Dương gia chúng ta mà nói có lẽ còn là một chuyện tốt Ở Ngư Dương quốc, Nam Lĩnh Dương gia chỉ là một thế lực nhỏ không đâu vào đâu. Nếu có "Thiên Ngoại vẫn Thạch" rơi xuống, hơn phân nửa sẽ bị các thế lực lớn khắp nơi nhòm ngó. Từ đó mang đến tai ương ngập đầu cho Nam Lĩnh Dương gia. - Đệ đệ! Đệ mau trở về đi thôi. Ngày mai chính là "Vấn Thiên đại hội" ba năm một lần của gia tộc. Đệ cần phái chuẩn bị cho tốt một chút. Dương Phàm cười nói. - Được! Đệ bây giờ trở về điều chỉnh trạng thái, ngày mai phải phát huy thật tốt, chiếm được trưởng bối ưu ái. Đến lúc đó, nói không chừng có thể giống như đại ca, được gia tộc coi thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng. Dương Lỗi nói một cách chắc chắn. Nói xong, Dương Lỗi vội vàng rời đi. Hắn cũng có một biệt viện ở gần chỗ ca ca. Từ biệt đệ đệ, Dương Phàm cầm cái nhẫn không rõ lai lịch trong lòng bàn tay, trong lòng không yên mà lại chờ mong. "Chiếc nhẫn này từ trên trời rơi xuống, hơn phân nửa là đại thần thông chiến đấu mà rơi xuống. Thậm chí vật này còn có khả năng là Tiên Nhân trong truyền thuyết đánh rơi. Mặc kệ là loại khả năng nào, nó đều có khả năng mang đến cho ta kỳ ngộ lớn lao..." Dương Phàm kích động chưa tùng có, toàn thân còn khẽ run rẩy. - Các ngươi đểu lui xuống đi, ta muốn tĩnh tu một đêm để chuẩn bị cho "Vấn Thiên đại hội" ngày mai. Dương Phàm bộ mặt lãnh đạm đuổi những người hầu và nha hoàn trong viện đi, sau đó tiến vào trong phòng, khoanh chân ngồi xuống. Đột nhiên, hắn nghĩ đến cái gì liền vội vàng bố trí mấy tầng cấm chế bốn phía căn phòng, phòng ngừa những người khác rình mò. Sau khi làm xong mọi chuyện, hắn khẽ thở phào một hơi, lấy cái nhẫn màu bạc trong tay ra, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong, thì thào nói nhỏ: - Chỉ mong ngươi đừng làm ta thất vọng...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang