[Dịch] Tiên Tuyệt

Chương 41 : Thiên La Địa Võng, Lục Đạo Kiếp trận. (Thượng + trung )

Người đăng: 

.
Nếu hắn đoán ba bốn lần mới trúng, như vậy còn có thể giải thích là đoán bừa. may mà trúng được, nhưng hắn chỉ một lời đã đoán trúng, không ai tin là hắn đoán bừa cả. Kiều Hổ cũng liếc nhìn Vũ La một cái thật sâu. thầm nghĩ người này quả thật càng ngày càng trở nên thần bí. Lúc này Vũ La không lên tiếng giải thích, không phải hắn không hòa đồng với mọi người, mà hắn đang cảm thấy trong lòng đau đớn. Tử Hà Quỷ Ma tội ác tày trời, năm đó lẻn vào Trung Châu, chỉ trong một đêm giết chết chín mươi chín phụ nhân có thai, lấy thai tu luyện công pháp tà môn. khiến cho thiên hạ đùng đùng nổi giận, ai nấy cũng đòi tru diệt. Y trốn khỏi Nam Hoang. Cốc Mục Thanh đuổi theo. Lúc ấy giữa Vũ La và Cốc Mục Thanh vẫn ngầm ăn ý với nhau, vốn Vũ La định cho phép Cốc Mục Thanh vào Nam Hoang. Cốc Mục Thanh cũng hiểu rõ ràng, mình chỉ có thể bắt Hồng Ba đạo nhân, không thể động tới những người khác được. Nhưng chuyện này bị Tống Kiếm Mi biết được, âm thầm giờ thủ đoạn, phái người chặn đường Cốc Mục Thanh. Cốc Mục Thanh bất đắc dĩ phải đi vòng vào Trung Châu, rốt cục, Hồng Ba đạo nhân tiêu dao ngoài vòng pháp luật. Lúc ấy Vũ La còn tưởng rằng là do Tống Kiếm Mi ghen tuông, cho nên không tiện trách cứ nàng, cảm thấy thẹn với Cốc Mục Thanh. Hiện tại hắn biết Nam Hoang hỗn loạn, người đầu tiên mà Cốc Mục Thanh muốn bắt nhất định là Hồng Ba đạo nhân. Tuy rằng Hồng Ba đạo nhân chưa đạt tới Ma Quân, nhưng lại có bản lãnh đặc thù. sở trường bỏ chạy, bộ khoái bình thường chưa chắc đã chế ngự được y, cho nên Cốc Mục Thanh mới đích thân áp giải. Bất quá những chuyện này, Vũ La không có cách nào giải thích với mọi người. Đám ngục tốt yên lặng một lúc, lại sôi nổi hẳn lên. Vừa đi về phía nam. vừa sôi nổi thảo luận về thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ. Có kẻ nói mình từng may mắn nhìn thấy nữ thần bộ từ xa. Có người nói một vị anh họ của dượng mình có được một chiếc áo choàng mà nữ thần bộ đã sử dụng qua... chỉ cần có chuyện liên quan tới Cốc Mục Thanh, bất kể lớn nhỏ đều lấy ra khoe khoang một phen. Thế nhưng địa vị của những người này trên Tu Chân Giới quá thấp, những chuyện khoác lác này trôi qua rất nhanh. Bắt đầu có người kể chuyện về Cốc Mục Thanh, các đại môn phái trên Tu Chân Giới thu đồ đệ, ai nấy đều coi trọng xuất thân, tư chất, duy chỉ có Cốc Mục Thanh coi trọng nhân tâm. Nếu đạo tâm không vững, cho dù tư chất tốt tới đâu. xuất thân to lớn tới đâu cũng tuyệt không thu nạp. Ngược lại, cho dù là kẻ tư chất tầm thường, chỉ cần có lòng chí thành, nàng sẽ dốc lòng dạy bảo. Lại có người nói tuy rằng nàng lạnh lùng xa cách, nhưng thật ra là mặt lạnh lòng nóng. những môn phái nhỏ trên Tu Chân Giới hay bị ức hiếp, rơi vào cảnh khốn cùng thất vọng, trong lúc tu luyện không có ngọc túy thông thường sử dụng. Thế nhưng thinh thoảng đến lúc những môn phái này gặp lúc nguy cấp, lại có hàng ngàn miếng ngọc túy từ trên trời rơi xuống, giúp bọn họ giải nguy. Qua một thời gian sau mọi người mới biết, chuyện này là do Cốc Mục Thanh âm thầm lặng lẽ làm nên. Trong trăm năm qua. Cốc Mục Thanh làm rất nhiều những chuyện như vậy. Có chuyện nàng làm một cách quang minh chính đại, cũng có chuyện âm thầm làm không muốn người biết. Cũng có người nói nàng làm như vậy là vì mua danh chuộc tiếng, thế nhưng Cốc Mục Thanh hết thảy tùy tâm. không bị ngoại vật làm động lòng, chỉ làm theo ý mình. Nàng không tranh chấp với ai, cũng không giải thích cho mình, những lời chỉ trích dần dần biến thành lời khen ngợi. Vũ La nghe những chuyện này, thầm cười khổ trong lòng. Phải chăng mình thật sự là một tên đần độn. giai nhân như vậy không chọn, lại đi chọn một tiện nhân, còn trách ai được nữa... Cốc Mục Thanh rất tốt. trong lòng Vũ La hiểu rất rõ ràng. Tiếc nuối tiền kiếp đã qua. lẽ nào đời này mình vẫn còn cơ hội... Vũ La chợt thấy lòng mình nóng bỏng. Bỗng nhiên một đạo linh quang đánh vỡ trời quang, giống như sao sa giáng xuống đầu Kiều Hổ. Kiều Hổ xòe tay chộp lấy, linh quang hóa thành một quả quang cầu màu xanh nhạt, một đạo thần niệm truyền vào đầu Kiều Hổ, quang cầu lập tức biến mất không thấy. Thần sắc Kiều Hổ chợt trở nên nghiêm trang: - Nhanh chán một chút. Cốc Đại nhân ở sơn cốc phía trước. Mọi người tinh thần phấn chấn, cùng nhau gia tăng cước bộ. Nhưng vào lúc này, phía trước thình lình có một đạo hào quang màu tím đen phóng lên trời cao mấy ngàn trượng. Sau đó nổ ầm một tiếng vỡ nát. vô số tia hào quang màu tím đen bay tung tóe đầy trời, trong đó pha lẫn từng đạo huyết quang. Bọn Vũ La ở cách xa hàng chục dặm. vẫn có thể cam được một cỗ khí lưu mênh mông cuồn cuộn, giống như bàn tay to tướng của thần ma vừa quạt qua mặt. Một mảng cây cối gãy rạp, thanh âm núi đá vỡ vụn ầm ầm vang lên. Vũ La cùng mọi người bị đẩy bay ra xa hàng chục trượng, ngã phịch xuống đất. - Ha ha ha. Cốc Mục Thanh, chuyện lần này lão phu nhớ kỹ, ngày sau sẽ tính sổ với ngươi, lão phu đi đây. Tiếng cười điên cuồng của Hồng Ba đạo nhân lan khắp không gian, quanh quẩn trong nhiều ngọn sơn phong. Hào quang màu tím đen đầy trời đào thoát theo bốn phương tám hướng, mỗi tia hào quang đều hóa thành một chiếc đầu lâu màu đen to bằng nắm tay. Khiến cho không ai có thể nhận biết được rõ ràng, rốt cục cái nào mới là Hồng Ba đạo nhân. Vũ La thở dài, đây là Thiên Mệnh Thần Phù Thập Phương Quý Độn của Hồng Ba đạo nhân. Một khi phát động, thiên hạ không có mấy người có thể ngăn lão lại. Tước đoạt Thiên Mệnh Thần Phù không phải là chuyện đơn giản. Nhược Lô Ngục có trận pháp chuyên môn xử lý chuyện này. Tuy rằng Cốc Mục Thanh hùng mạnh, nhưng cũng không có khả năng bằng vào lực lượng bản thân mình đoạt lấy Thập Phương Quý Độn trong cơ thể Hồng Ba đạo nhân, cho nên nàng mới đích thân áp giải lão tới đây. Kiều Hổ lồm cồm ngồi dậy, giậm chân kêu to: - Hỏng rồi, phạm nhân muốn bỏ chạy... Y có gấp cũng vô ích. với bản lãnh của y, căn bản không thể nhúng tay vào chuyện này. chỉ là danh tiếng Cốc Mục Thanh trong tu sĩ phe Chính đạo rất cao, không riêng gì Kiều Hổ, đám ngục tốt thủ hạ y cũng biết mình không giúp được gì. chỉ có thể nôn nóng thay cho Cốc Mục Thanh. chỉ có Vũ La bất động thanh sắc, phũi phũi bụi đất trên người, an nhiên ngồi trên một tảng đá. Trong lúc đám đầu lâu màu đen đang bỏ chạy tứ tán. thình lình giữa đất trời nguyên khí nhộn nhạo, một cỗ dao động kỳ dị nháy mắt phong tỏa phạm vi hàng chục dặm vùng núi này. Một đạo hào quang Thần Phù rất lớn từ trong sơn cốc chậm rãi dâng lên. linh quang cuồn cuộn, phù văn lấp lánh. những tia điện quang màu lam nhỏ li ti giống như điện xà chạy tán loạn khắp nơi, áp chế bên dưới. Sau khi Thần Phù hoàn toàn hiện, to chừng ngọn núi. Thình lình một tia chớp lóe sáng từ trong Thần Phù bắn ra nhanh như điện chớp, vô số đạo điện quang thô to nháy mắt lan tràn ra vài trăm dặm. giăng mắc khắp nơi, đan thành một tấm lưới khổng lồ giữa không trung, bao phủ cả thiên địa. Đám đầu lâu màu đen ra sức chạy trốn, nhưng không thể thoát khỏi tấm lưới này. Sau đó lại có năm đạo linh phù màu sắc khác nhau bay lên không, hóa thành một vòng tròn ngũ sắc bao quanh đạo Thần Phù kia. Linh lực Ngũ Hành từ vòng tròn rót vào lưới điện quang, tấm lưới khổng lồ dần dần thắt chặt lại, vô số đầu lâu há miệng gào thét, trong tuyệt vọng, ra sức cắn xé lưới điện, nhưng vẫn bị từng đạo điện quang đốt thành tro bụi. Tấm lười càng ngày càng thắt chặt, đám đầu lâu đã không còn chỗ trốn, ngày càng chen chúc chật chội, phát ra những tiếng rống giận dữ tuyệt vọng. Bọn Kiều Hổ vô cùng phấn chấn, cả bọn vung tay hoan hô: - Cốc Đại nhân giỏi quá, Cốc Đại nhân cố lên! Vũ La thầm cảm thán trong lòng: - Thiên La Địa Võng, Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm, đã lâu không thấy... Linh phù Ngũ Hành. Lục Đạo Kiếp, đã lâu không thấy... Sở dĩ Cốc Mục Thanh có thể trở thành thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ, là nhờ rất nhiều vào lá Thiên Mệnh Thần Phù Thiên La Địa Võng này. Ngoại trừ Thiên La Địa Võng, Cốc Mục Thanh còn có năm đạo linh phù mang thuộc tính Ngũ Hành, năm đạo linh phù này phối hợp với Thiên Mệnh Thần Phù của nàng, tạo ra một phù trận hùng mạnh gọi là Lục Đạo Kiếp, cho dù là Thập Phương Quỷ Độn cũng bị chế ngự chặt chẽ. Đây là ưu điểm của phù chú, pháp bảo chỉ có thể dùng đơn đà độc đấu, mà phù chú có thể tạo thành phù trận. Lấy Thiên Mệnh Thần Phù làm quân, những linh phù khác làm thần, tạo ra phù trận có uy lực cực kỳ hùng mạnh. Thông thường, một lá Thiên Mệnh Thần Phù trang bị một đạo linh phù tạo thành phù trận, sẽ được gọi là Song Kỳ Trấn. Một lá Thiên Mệnh Thần Phù trang bị hai đạo linh phù được gọi là Đại La Tam. Tiếp đó là Tứ Đại Chinh. Ngũ Hành Trường, Lục Đạo Kiếp, Thất Hải Trợ, cứ như vậy mà tính tới. Tiền kiếp của Vũ La. sử dụng Hạn Bạt Huyết Phần phối hợp với sáu đạo linh phù nhất phẩm, hợp thành phù trận Thất Hải Trợ hết sức hùng mạnh. Lúc này lực lượng của phù trận Lục Đạo Kiếp không ngừng thắt chặt, đám đầu lâu đã bị gom lại chen chúc, không thể nào trốn thoát được nữa. Dường như Vũ La lại mơ hồ nhìn thấy trong sơn cốc kia, một bàn tay ngọc ngà quen thuộc giơ cao, năm ngón tay búp măng thon dài chậm rãi thu lại, Thiên La Địa Võng giữa không trung cũng theo đó co rút lại. Thiên La Địa Võng bao phủ phạm vi hàng chục dặm vùng núi này, nếu không được Cốc Mục Thanh cho phép, dù là một con kiến cũng không thể nào chạy thoát. Đây không phải là uy lực chân chính của Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm Thiên La Địa Võng, mà nhờ sau khi hợp thành phù trận Lục Đạo Kiếp, lực lượng Thiên La Địa Võng đã tăng lên gấp đôi. Thiên Mệnh Thần Phù. phù trận mới là lực lượng hùng mạnh nhất Tu Chân Giới. - Cốc Mục Thanh, ngươi thật sự muốn bức lão phu liều mạng ư? Bên trong Thiên La Địa Võng, vô số đầu lâu há miệng rống to. Từng đạo điện quang màu tím quỷ dị chớp động giữa hàm răng trắng nhởn, bên trong hốc mắt đen ngòm của những đầu lâu này bốc lên hỏa diễm màu tím. Thanh âm lạnh lùng nhưng trong trẻo dễ nghe của Cốc Mục Thanh quanh quần giữa vùng núi non trùng điệp: - Hồng Ba đạo nhân, lão tội ác tày trời, chết chưa hết tội, Cửu Đại Thiên Môn Trưởng Lão Hội niệm trời cao có đức hiếu sinh, không kết lão án tử. nhưng ta không có lòng tốt như vậy. Nếu lão muốn liều mạng thì cứ việc, ta sẽ nhân cơ hội này giết chết lão, Trưởng Lão Hội cũng không trách được ta. Đám ngục tốt đang quan chiến vỗ tay rào rào, trầm trồ khen ngợi, nhưng Vũ La lại thầm lắc lắc đầu. Hiển nhiên Cốc Mục Thanh còn chưa rõ tính cách của Tử Hà Quỷ Ma. hắn nhìn quanh, thấy mọi người đang quan chiến say mê, không ai chú ý tới mình, cho nên hai mắt đảo mấy vòng liên tục, trong lòng đã định chủ ý. -Ha ha ha! Vô số đầu lâu cất tiếng cười vang như điên như cuồng, khiến cho cả thiên địa chấn động run rẩy. Lưu vân trăm dặm tan tác, hóa thành một mảng hơi nước mù trời: - Tới Nhược Lô Ngục ư. không được tự do, sống không bằng chết! Cho dù lão phu có chết, cũng sẽ không theo ngươi tới Nhược Lô Ngục. Được, ngươi đã bất cận nhân tình, lão phu sẽ liều mạng cùng ngươi! Vô số đầu lâu từ hư ảnh biến thành thực chất rất nhanh, va chạm vào nhau không ngớt, khiến cho giữa không trung phát ra vô số tiếng nổ ầm ầm như sấm. Tiếng nổ này càng ngày càng lớn. sau đó từ trong đầu lâu bắn ra đạo đạo hào quang màu tím đen. hào quang càng ngày càng sáng, giống nhưnhừng thanh kiếm sắc. Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Cốc Mục Thanh lại vang lên. truyền tống quanh quần khắp các tòa sơn phong: - Các bạn đồng liêu Nhược Lô Ngục hãy tạm lui, lão ma muốn kích phát Thập Phương Quỷ Độn tự bạo. Ta chỉ có thể bảo đảm an toàn trong phạm vi ngoài ba mươi dặm... Bọn Kiều Hổ nghe vậy hoảng sợ, bọn họ đang ở cách sơn cốc chỉ hơn hai mươi dặm. Lập tức ai nấy nhảy lên. chạy thục mạng về phía sau. Trong quá trình này, không ai nhận ra Vũ La đã lặng lẽ biến mất tự bao giờ. Hào quang quỷ dị nọ càng ngày càng mạnh mẽ, tiếng cười của Hồng Ba đạo nhân cũng ngày càng cuồng vọng. Trong toàn sơn cốc, âm phong gào thét giận dữ. lôi điện giăng mắc, một đám mây đen nhanh chóng thành hình bên trong sơn cốc. Bất quá chỉ sau vài lần hô hấp, đã khuếch tán từ trong sơn cốc ra mấy chục ngọn núi xung quanh. Dưới đám mây đen này, tất cả sinh linh nhất thời héo rũ. cây cối hoa cỏ, chim chuột rắn kiến đều hóa thành tro bụi, bị hút sạch tất cả sinh khí. Cốc Mục Thanh lại lên tiếng, lần này giọng nàng có vẻ tức giận: - Hồng Ba. lão chết đến nơi còn muốn gây thêm sát nghiệt. thật sự là không biết hối cải, ta có giết lão cũng không cảm thấy mềm lòng chút nào. - Muốn cho ta chết, ngươi cũng phải chôn cùng, ha ha ha! Hồng Ba đạo nhân cười lớn. đám mây đen nọ thình lình phun mạnh về phía trước, nuốt chửng vô số đầu lâu trong Thiên La Địa Võng. Lập tức điện quang bắn ra bốn phía, một tiếng nổ vang lên khiến cho đất rung núi chuyển, hào quang mạnh mẽ giống như cơn trốt xoáy xoay tròn xung quanh sơn cốc không ngừng. Cơn trốt xoáy này quét qua vùng núi rộng trãm dặm. khiến cho tất cả đại thụ cao hơn năm trượng bị gãy rạp. Kéo dài như vậy trong thời gian uống cạn chén trà. vụ nổ này mới dần dần bình ổn lại, cả vùng núi dường như mới trải qua một cơn bão, ngổn ngang hỗn loạn. nhưng dù là như vậy, phù trận Lục Đạo Kiếp vẫn đứng an nhiên bất động, vòng tròn ngũ sắc vẫn xoay quanh Thiên Mệnh Thần Phù Thiên La Địa Võng như một ngọn núi. Vụ nổ vừa rồi không có chiếc đầu lâu nào chạy thoát, sau vụ nổ, từng chiếc đầu lâu màu tím đen chậm rãi tan thành tro bụi bên trong Thiên La Địa Võng, hoàn toàn biến mất. Sơn cốc bị đào xuống sâu mấy trượng, một nữ nhân đầu đội nón trúc rộng vành, thân khoác sắc phục bộ khoái màu xanh đen lẳng lặng đứng bên sơn cốc. Ba vòng sáng toát ra từ thân thể nàng, dưới sự che chở của vòng sáng, bốn người đi theo bên cạnh nàng vẫn bình yên vô sự. Một thanh niên dung mạo anh tuấn, thân hình cao lớn nở một nụ cười, chắp tay khen ngợi Cốc Mục Thanh: - Thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ quả nhiên danh bất hư truyền, Thiên La Địa Võng, phù trận Lục Đạo Kiếp của Cốc tiên tử quả thật thần kỳ, lớp thanh niên trẻ tuổi quả thật không thể sánh bằng. Nếu vừa rồi không nhờ Cốc tiên tử che chở, e rằng lần này chúng ta khó lòng thoát khỏi tai kiếp. Thanh niên nọ nhìn qua khí chất bất phàm, diện mạo hiên ngang, muốn tạo quan hệ tốt cùng Cốc Mục Thanh, cho nên khen ngợi nàng không ngớt, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy y có vẻ thấp kém. Cốc Mục Thanh nghe xong, cũng không hề tỏ ra vui thích, ngược lại khẽ cau mày. Thình lình nàng quát lên một tiếng không xong, giậm chân một cái, không biết sử dụng pháp thuật gì. nháy mắt biến mất không thấy. Vốn thanh niên nam tử kia còn rất nhiều lời muốn nói với Cốc Mục Thanh, không ngờ nàng không cho y cơ hội nào, nhất thời bị bỏ lại ở đó. Gương mặt anh tuấn của y nhanh chóng trở nên hết sức khó coi, thần sắc lộ vẻ oán độc. Trong vùng rừng núi hỗn loạn, cỏ cây loạn thạch ngổn ngang, một hư ảnh dán sát mặt đất, lặng lẽ không tiếng động trôi qua một ngọn cô phong. Trong khoảnh khắc hư ảnh này sắp sửa thoát ra khỏi phạm vi vụ nổ, thình lình một chiếc đinh gỗ đào bay ra cắm vào hư ảnh. Hư ảnh nọ phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó cất giọng hung tợn thóa mạ: - Tên khốn kiếp nào dám ám toán lão phu. lão phu phải rút hết tam hồn lục phách của ngươi để luyện vào pháp khí. giày vò suốt đời, khiến cho ngươi không thể siêu sinh! Vũ La tay mân mê một ngọn tiểu đao ung dung đi ra. trên tay kia còn một chiếc đinh gỗ đào nữa. Đinh gỗ đào này là tài liệu được Vũ La chế ra tại chỗ, trên hai chiếc đinh này đều có khắc phù văn giống nhau. Chính nhờ phù văn này toát ra linh quang mờ nhạt, mới có thể giữ chặt được hư ảnh nọ. - Lão dám phát động Vạn Quý nghịch Thiên đại pháp, lúc này e rằng không đánh thắng nổi một phàm nhân không biết võ nghệ, còn muốn giết ta sao? Vũ La tỏ ra quang minh chính đại, chẳng những không che mặt mà cũng không giấu đầu hở đuôi, dáng vẻ vẫn oai phong như Nam Hoang Đế Quân ngày trước. Không biết vì sao Tử Hà Quỷ Ma vừa nhìn thấy hắn lại tỏ ra hoảng sợ, lắp bắp hỏi: - ngươi... rốt cục ngươi là ai... Vũ La mỉm cười: - Chuyện này lão biết hay không cũng chẳng sao, lão không phải là người tốt. đối với người như lão, thông thường ta sẽ không thỏa mãn yêu cầu cuối cùng trước khi chết, cho nên... Vũ La giơ đinh gỗ lên, nhắm ngay vị trí Mi Tâm Hồng Ba đạo nhân, chậm rãi đâm tới. - Dừng tay!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang