[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
Chương 82 : Làm chuyện bất nghĩa?
.
Vẻ mặt quần hùng xung quanh đầy phẫn nộ. Nhưng những người tới đây tế điện, dường như cũng không phải là cao thủ tuyệt thế. Dưới sự phòng ngự của Quỷ Cốc Tử, căn bản không người nào ngăn cản được động tác của cương thi Diêm Xuyên.
Táng thiên đồng quan ra khỏi Thiên Nhân Cung, bay về phía Diêm Xuyên. Một đám cường giả không ngừng lo lắng.
Thất Sát, Long Ngũ, Man Long nhất thời không biết phải nói cái gì.
Doãn Hận Thiên, Hóa Thê Lương cũng mờ mịt nhìn cảnh tượng như vậy, nhưng hai người lại không hề ngăn cản.
- Dừng tay!
Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên.
Ầm!
Một khí tức mạnh mẽ đè ép về phía xe rồng.
Chân mày cương thi Diêm Xuyên nhíu lại, nhưng cũng không để ý tới, tiếp tục giơ tay vồ một cái.
Ầm!
Cương thi Diêm Xuyên đã bắt được táng thiên đồng quan.
- Ta bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?
Tiếng quát mắng kia lại vang lên.
Từng đợt kiếm khí bắn về phía long mạch đại địa.
Ầm ầm ầm!
Xung quanh xe rồng, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy.
Đây là khí tức của Tổ tiên, cực kỳ cuồng bạo. Vô số cường giả nhất thời nhìn lại.
Lúc này trong không trung có mấy trăm người áo xanh đang đứng.
Hai người dẫn đầu, một người tóc xanh, một người mặc áo bào tím. Người vừa gọi chính là nam tử tóc xanh.
Ánh mắt nam tử tóc xanh đầy lạnh lẽo nhìn xe rồng.
- Ha ha ha, hóa ra là các ngươi. Hóa Thê Lương, ngươi thật to gan, không biết sau khi ta bẩm báo với lão tổ tông, lão tổ tông sẽ nói như thế nào! Quật mộ phần của Thương Thiên trộm thi quan?
Hóa Thiên Quân mặc áo bào tím lạnh cười nói.
- Hóa huynh, huynh biết bọn họ sao?
Nam tử tóc xanh cau mày nói.
- Tả huynh, người cả gan làm loạn, quật phần mộ Thương Thiên trộm thi quan chính là Diêm Xuyên ta đã nói với huynh!
Hóa Thiên Quân trầm giọng nói.
- Diêm Xuyên? Ngươi chính là Diêm Xuyên? Cương vực Vạn Quỷ, cháu ta Tả Thiên Hồn đã chết ở trong tay ngươi sao?
Nam tử tóc xanh trừng mắt một cái nói.
- Ngươi là người phương nào?
Cương thi Diêm Xuyên thản nhiên nói.
Giờ phút này, cương thi Diêm Xuyên không hề hoảng hốt, vẫn thản nhiên không sợ hãi đứng tại chỗ.
- Vị này là Tổ tiên Tả gia, Tả Thanh. Diêm Xuyên, ngươi thật là to gan. Ngay cả thi quan của Thương Thiên, ngươi cũng dám trộm? Ngươi muốn đối địch với toàn thiên hạ sao?
Hóa Thiên Quân cười lạnh nói.
- Thi quan của Thương Thiên? Chiếc mũ thật lớn. Ai nói đây là thi quan của Thương Thiên? Ngươi có chứng cứ gì?
Cương thi Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói.
- Ta chính là chứng cứ!
Tả Thanh quát mắng một tiếng.
- Ồ?
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại.
- Một vạn năm trước Tả gia ta đã tìm thấy quan tài này, đặt vào trong đó. Đây là táng thiên đồng quan!
Tả Thanh lạnh lùng nói.
- Ha ha ha ha, Thương Thiên là chết từ trăm vạn năm trước. Ngươi lại nói đặt vào trong đó vạn năm trước, lại còn nói đây là thi quan của Thương Thiên? Là ngươi ngu xuẩn, vẫn cho rằng mọi người trong thiên hạ đều ngốc sao?
Cương thi Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
Cương thi Diêm Xuyên nói xong, những người đứng xung quanh trước kia nhằm vào Diêm Xuyên, hiện tại lại có vài người lộ vẻ suy ngẫm. Nhưng vẫn có rất nhiều người trợn trừng mắt nhìn Diêm Xuyên.
- Ha ha ha ha, ta nói nó là thi quan Thương Thiên, thì chính là như vậy. Năm xưa thời điểm đại kiếp nạn thượng cổ xảy ra, Thương Thiên chết đi chính là được chôn ở bên trong táng thiên đồng quan. Cho nên quan tài này mới được có tên là táng thiên đồng quan!
Tả Thanh lạnh lùng nói.
- Còn gì nữa không?
Cương thi Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Còn có gì nữa?
Tả Thanh trầm giọng nói.
Cách đó không xa, Hóa Thê Lương lập tức mở miệng nói:
- Tả Thanh, ngươi nói vậy là đang lén thay đổi khái niệm? Năm đó táng thiên đồng quan căn bản không phải là cái này.
Vừa nghe Hóa Thê Lương nói chuyện, nhất thời rất nhiều người xung quanh liền nhíu mày.
- Vậy thì thế nào? Táng thiên đồng quan hóa thành Cửu Thanh. Đây chính là một trong số đó. Như vậy cũng đủ rồi. Thi thể của Thương Thiên biến mất, nhưng nhất định phải ở trong đó. Tả gia đã tận lực tìm được một cái. Đây chính là thi quan của Thương Thiên!
Tả Thanh quát lên.
- Có ở đây không?
Cương thi Diêm Xuyên thản nhiên nói.
Ầm!
Nắp quan tài táng thiên đồng quan ầm ầm mở ra.
- Lớn mật!
Xung quanh nhất thời truyền đến tiếng kinh sợ của một đám tu giả.
Nhưng sau khi nắp quan tài mở ra, mọi người lại thoáng run rẩy. Bởi vì trong quan tài rỗng không.
- Tả gia, ha ha, một cái quan tài không lại còn dám nói thành quan tài thi thể của Thương Thiên, vậy da mặt phải dày tới mức nào! Ta thấy, các ngươi bố trí quan tài ở đây là giả, làm chuyện bất nghĩa mới là thật!
Cương thi Diêm Xuyên quát lạnh một tiếng nói.
Chuyện bất nghĩa? Xung quanh, vô số tu giả nhất thời biến sắc.
Tình huống gì vậy? Tả gia một mực cẩn trọng canh giữ mộ. Vạn năm trước bọn họ còn tìm được quan tài thi thể của Thương Thiên, làm sao lại biến thành chuyện bất nghĩa được?
Rất nhiều người không tin cương thi Diêm Xuyên, nhưng có mấy người thái độ lại trầm mặc, lặng lẽ xem biến đổi.
- Chuyện bất nghĩa? Ha ha, Tả gia ta canh giữ mộ đã trăm vạn năm. Tất cả những gì chúng ta làm ở đây đều không có lỗi với thiên địa, không có lỗi với muôn dân, không có lỗi với Thương Thiên đã chết, sao có thể tha thứ cho bọn đạo chích như các ngươi nói xấu được?
Tả Thanh trừng mắt nói.
Phần lớn đám người xung quanh đều đứng về phía Tả gia.
Trong mắt Hóa Thê Lương loé ra một tia sốt ruột. Bởi vì quật mộ Thương Thiên chính là đang khiêu chiến với điểm mấu chốt trong lòng của cường giả trong toàn thiên hạ. Chỉ cần hơi bất cẩn một chút, chính là kẻ địch của toàn thiên hạ.
Hóa Thê Lương sốt ruột. Tả Thanh lại không vội ra tay. Hắn muốn đứng trên phương diện đại nghĩa, ép chết Diêm Xuyên.
Không cần mình động thủ, đến lúc đó toàn thiên hạ đều sẽ tìm Diêm Xuyên gây phiền phức.
Đúng lúc này, Doãn Hận Thiên đang quỳ xuống đất lại đứng dậy, cười lạnh nói:
- Nói xấu, kẻ nói xấu chính là ngươi mới đúng!
Doãn Hận Thiên quát lạnh một tiếng, quần hùng xung quanh nhất thời lộ vẻ tò mò.
- Ngươi là ai?
Tả Thanh lạnh lùng nói.
- Ta là ai? Ha ha ha ha, ta là ai? Trăm vạn năm trước, thời điểm Thương Thiên vẫn còn sống, không người nào dám hỏi người của gia tộc ta như vậy. Ngày hôm nay sau trăm vạn năm lại không có người nào biết. Tả Thanh, ta tên là Doãn Hận Thiên!
Doãn Hận Thiên lạnh lùng nói.
- Doãn Hận Thiên?
Tả Thanh và Hóa Thiên Quân đều cảm thấy ngỡ ngàng không hiểu.
Vô số tu giả xung quanh cũng mờ mịt nhìn Doãn Hận Thiên.
Doãn Hận Thiên cười lạnh nói:
- Truy sát Doãn gia ta trăm vạn năm, Tả Thanh ngươi sẽ không thật sự không biết chứ?
- Doãn gia?
Con ngươi Tả Thanh đột nhiên co lại.
Vô số cường giả xung quanh nhất thời biến sắc.
- Nghiệt tử còn sót lại của Doãn gia sao? Kẻ cầm đầu khiến Thương Thiên chết đi?
Tả Thanh đột nhiên quát lên.
- Câm miệng, Doãn gia ta chịu ơn của Thương Thiên, làm người thay lời cho Thương Thiên, tổ chức thiên hạ, truyền lệnh cho thiên hạ, chưa từng phản Thương Thiên. Khi Thương Thiên chết đi, lại thấy đám nô bộc làm phản, khiến Doãn gia chịu bị thiên hạ truy sát. Đám các ngươi là kẻ tiểu nhân phản bội chủ nhân!
Doãn Hận Thiên đột nhiên thù hận nói.
Bình luận truyện