Phong tiễn

Chương 70 : 70

Người đăng: thanhhungtnt

Ngày đăng: 19:43 18-04-2025

69. ngoại truyện - đao khách Tần trạch bước vào tửu điếm ven đường, đao cũng không tháo xuống, cứ thế ngồi xuống rót trà nguội, trà nhạt như nước, hắn uống liền nửa bình, thở ra trọc khí, vừa mệt vừa nóng. Quán nhỏ chẳng có gì nhiều, chỉ gọi được cân thịt luộc và vò rượu loãng, tần trạch cũng không câu nệ, vục mặt mà ăn, ăn như hổ đói, dù sao, cũng 3 ngày vãng lai dạ hành. Ăn no rồi, tính tiền, tất sẽ rời đi. Chủ quán là một thiếu nữ trẻ tuổi, mặt mày thanh tú, tuy phục sức thô lậu, bụi đất lấm lem, song khó che được vẻ diễm lệ tự nhiên, mày liễu mắt ngọc, môi hồng như son nước, dáng đi như liễu rủ. Tần trạch nhìn thấy, cũng nhìn nhiều thêm 1 lần. Gác chân lên ghế, chống tay rót rượu, ngửa cổ uống cạn, ném lên bàn 1 thỏi bạc vụn, chờ lúc nàng ta nhặt bạc xoay người, hắn bất ngờ chế trụ cổ tay nàng, nhất lực kéo xuống. Lực đạo cường mãnh, thiếu nữ kinh hoảng thất thanh, thân thể bất giác ngã vào lòng hắn. Ban ngày ban mặt, bắt nạt dân nữ. Quán nhỏ, nhưng xung quanh lại nhiều người, nhân sĩ giang hồ, quan khách vô danh, có người bất bình đứng lên, tiếng binh khí sàn sạt, giương cung bạt kiếm. Tần trạch không nói gì, tháo đao trên hông xuống, đập lên bàn. Hắc quan đao, quan bộ triều đình. đao mòn một góc, vết máu cũ trên đao chưa sạch, vẫn còn nâu sẫm. Người hít ngược vào khí lạnh, quan đao đương nhiên không giả, lòng người không phục, cũng đành lửa giận mà nén xuống, dù sao, cũng không vì dân nữ thôn quê, cả gan chống lại quan bộ. Thiếu nữ tử bị tần trạch nắm lấy, sợ hãi hoảng loạn, nhưng tay hắn như cái gông sắt, đôi mắt nàng ngấn lệ nhìn khắp nơi cầu cứu, nhưng đáp lại chỉ là tiếng thở dài thương hại, lòng người bất nhẫn. Người tức giận đứng dậy đạp ngựa bỏ đi, coi như mắt mù tai điếc, lúc đi ngang còn liếc nhìn tần trạch, khinh thường, nhỏ 1 bãi nước bọt, buông 1 câu “vô sỉ”. Thấy chuyện bất bình thì rút đao, còn đến đao cũng không rút nổi, hắn cũng lười quản, huống hồ, bên cạnh còn có 1 tiểu mỹ nhân. “hầu rượu” Tần trạch đặt vò rượu trước mặt nàng ta, xong thì buông tay thả người. nàng ta tuy sợ nhưng thấy tần trạch còn chưa quá phận, rụt rè đứng dậy rót rượu, vẫn là ánh mắt đáng thương nhìn khắp nơi, trong tửu điếm vẫn còn mười mấy người, nhưng không 1 ai vì nàng mà ra mặt. “ngươi biết không, người bình thường, hoặc hoảng sợ bỏ chạy, hoặc là không chạy nổi, nhưng nhìn ngươi, không giống” Hắn lần nữa vươn tay túm lấy nàng, nắm lấy vai áo nàng giật xuống, lớp da trắng ngần như tuyết lộ ra, lại tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, “quả không sai” Tần trạch ra tay quá nhanh, thiếu nữ đến lúc phản ứng kịp, sợ hãi té sấp người, vừa giận vừa thẹn, kéo áo che người, thanh âm the thé. Nàng ta khóc nấc, nhưng lại khiến tần trạch nhíu mày, biết nàng ta tuy sợ hắn gần chết, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ chạy, hắn từ từ ngồi xuống trước mặt, nhìn nàng ta 1 lúc, thở dài, “ngươi, không nói được” Lời như dao cứa, thiếu nữ uất hận, cuối cùng mím môi, cúi đầu khuất nhục. Tần trạch đứng dậy, rút đao, quay sang nhìn đám người hắc y phục trước mặt, mười mấy kẻ lúc trước còn lạnh lùng quan sát 2 người, giờ ai nấy đều binh khí cầm tay, đằng đằng sát khí. Ban ngày ban mặt trời nóng như thiêu lại vận đồ đen, rõ ràng chẳng phải phường lương thiện. Hắc y nhân người đông thế mạnh, cũng không dám cậy mạnh đánh yếu, hơn nữa kẻ kia nào có yếu nhược gì, lăn lộn giang hồ nhiều năm, cũng không phải chưa từng nghe danh. Hắc quan đao, nào phải kẻ tầm thường, đều là tử binh về từ quan ải. Mười mấy hắc y nhân tản ra bốn phía, trận thế chưa hẳn nghiêm chỉnh, nhưng phối hợp lại cực kỳ ăn ý. người trước người sau, tả hữu giáp công, vừa vây vừa đánh, khí thế hệt như cuồng phong bạo vũ, ào ạt trút xuống. 1 kẻ trong bọn hú dài một tiếng, làm hiệu lệnh, đám còn lại nhất loạt động thủ, thân ảnh lao vào như quỷ mị, mang theo sát khí ngập trời, mỗi người đều là kẻ đã từng thấy máu, ăn quen mùi tử khí. Tên đầu tiên xuất thủ, thân hình nhẹ tự yến, chiêu số nhanh như điện, trường kiếm rút ra liền hóa thành tàn ảnh, kiếm khí rít gió, trực chỉ đỉnh đầu tần trạch. đây là kiếm pháp lấy tốc độ chế địch, sát chiêu chưa kịp thấy đã đòi mạng người. Tần trạch híp mắt, đến khi lưỡi kiếm chỉ còn cách tóc mấy phân, nghiêng đầu. Keng 1 tiếng, lưỡi kiếm chém qua vai, rung động dữ dội rồi vỡ nát. hắn chộp lấy mảnh kiếm gãy, đâm ngược lên giữa trán đối phương. máu bắn vọt ra, kẻ kia kêu chưa kịp kêu, thân thể đã đổ rạp xuống. 1 người ngã, 2 người nhào lên. Kẻ bên trái bước chéo thân, nửa hạ nửa nâng, kiếm pháp tàn độc, mũi kiếm từ dưới đâm xéo lên, nhắm thẳng vùng hạ bàn hiểm địa. Tần trạch tránh cũng không tránh, co chân đạp thẳng. 1 cước như thiên thạch áp đỉnh, đạp nát cả kiếm lẫn người, tiếng xương gãy vang lên rôm rốp, máu thịt bầy nhầy dưới đất, chẳng còn ra hình người. Gã thứ 3 vung song đao, thân pháp lảo đảo như kẻ say, nhưng mỗi đao chém ra lại vừa chuẩn vừa hiểm. đao ảnh như nước, lượn vòng quanh thân tần trạch như độc xà, chực chờ đánh lén. Tần trạch thu tay nắm lại, 1 quyền tung ra, đấm cho hắn lồng ngực lõm sâu, nửa thân tên vỡ bung, máu thịt bắn tung tóe. Tên thứ tư không dùng binh khí, toàn thân vận nội lực hộ thể, miệng hống lên 1 tiếng, cước đạp lên đất, thân thể lao vụt về phía tần trạch, song quyền tung ra. Quyền kình mãnh liệt, đánh thẳng vào ngực tần trạch, vang lên tiếng trầm như đánh trống. Tần trạch không thối lui nửa bước, trái lại vươn tay bóp lấy cổ gã, nâng bổng lên như xách con gà. 1 tiếng “rắc” vang lên, xương cổ gãy nát, đôi chân tên nọ giãy một chốc rồi buông thõng. Phía sau lại có người múa trường tiên, tiên ảnh tựa ngân hà, tay kia phóng tiễn bạc, mũi tên lặng như mèo rình chuột, chỉ nhắm những chỗ không phòng bị. kẻ dùng thương, người cầm móc câu, kẻ vung phán quan bút, từng chiêu từng thức đều là sát chiêu trí mạng. lại còn có 1 người vận hắc y, mặt che khăn đen, bước ra sau cùng, toàn thân sát khí lạnh băng, tay trái bấm quyết, tay phải cầm cờ vải, rõ ràng là cao nhân bên tà môn dị đạo, chuyên sử tà thuật điều khiển trận thế. Đều là cao thủ 1 phương, hẳn trên giang hồ cũng có chút tên tuổi, chỉ tiếc là đối thủ của họ, là tần trạch. Hắn xuất thủ không hề khoa trương, 1 đao 1 chiêu đều trực tiếp, sạch sẽ, tàn nhẫn đến lạnh người. không hề có chiêu thức hoa mỹ, không có ảo ảnh hư thực, chỉ có tốc độ, lực đạo, và sát ý dày đặc. tay hắn vung lên, là xương gãy, đao chém xuống, là đoạn người. có người chưa kịp kêu thảm, đầu đã rơi xuống đất. có kẻ cố chạy, nhưng chưa kịp xoay người, lưng đã dính đao, máu trào từ miệng, chết không nhắm mắt. Chỉ trong chớp mắt, nơi tửu điếm đã thành tu la tràng. Tần trạch ra tay, không hề lưu tình. Trận chiến diễn ra đơn giản mà nhanh chóng, đám người đó cơ bản, là bị tần trạch bóp chết, không chừa đường sống. Giết xong rồi, thu đao xoay người, hắn đứng trước mặt thiếu nữ, dịu giọng, “chủ quán là 1 cặp phu thê già, dẫn đường” Thiếu nữ dẫn hắn đi vào trong, ra hậu viện, trên đất là 2 nắm mồ mới đắp dở dang. tần trạch lắc đầu, ném bạc vụn, rót rượu thịt, thắp hương nhàn, lễ nghi có đủ, thiếu nữ nhìn mà trợn mắt, kẻ lưu manh, lại chữ nghĩa 1 bầu. Tất cả xong xuôi, đã xế tà, tần trạch ngáp dài 1 cái, kéo thiếu nữ ra cái bàn trống duy nhất còn lành lặn sau trận chiến, còn ấn vào tay nàng bình rượu, “quá hạn vào thành, là ngươi nợ ta, hầu rượu” Phường vô sỉ chứng nào tật nấy, nàng uất ức kéo vạt áo, rượu rót tràn ra ngoài non nửa, cũng không dám ngồi gần. “cũng không ăn thịt ngươi” Tần trạch nhìn mà ngứa mắt, cuối cùng không chịu nổi, lấy trong người ra 1 khối lệnh bài, ném cho nàng ta, uống rượu nhai thịt. Lệnh bài bằng hắc thạch, vừa lạnh vừa trơn, nhìn vô cùng cổ xưa, nàng nhìn mà miệng há hốc, cuối cùng ngước lên nhìn hắn, như không tin nổi mắt mình. Lệnh bài tuy nhỏ, nhưng vô giá, 4 chữ hằn sâu, Thám quân tử kì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang