-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
35.
Trần lâm húp mì xì xụp, từ bé đến giờ, mới ăn được 1 tô mì cho ra hồn, không trách được, người cực bắc như y, quanh năm gió rét, đồ nóng là thứ xa xỉ, lễ dịp mới có mà ăn.
Hắn ăn rất nhiệt tình, ăn liền 1 lúc mười mấy bát, không chỉ hàng khách, đến cả ông chủ cũng kinh ngạc, thiếu niên trẻ tuổi, mặt mũi khôi ngô, nhưng áo quần sờn bạc, con nhà thiếu ăn thiếu mặc, chỉ là cái hàng mì ven đường, ông chủ có chút thương cảm, xắt cho hắn thêm đĩa thịt luộc mang lên.
“cảm tạ ông chủ”
Trần lâm đến cả mặt cũng không ngẩng lên, chắp tay chụp lấy đĩa thịt bỏ luôn vào mồm nhai rào rạo, lại gọi thêm bát nữa. hắn bụng dạ không đáy, cơ thể nóng hừng hực, mồ hôi nhỏ xuống, chính là ăn bao nhiêu đốt bấy nhiêu. Người trần gia quanh năm đánh trận, binh khí cận thân, mũ giáp không cởi, ăn nhanh ngủ sâu, chừng này với hắn mà nói, còn chưa đủ lót dạ.
Đang bưng lên tô mì thứ 19, tai hắn đột nhiên dỏng lên, không nghe thì thôi, nghe rồi lắc đầu.
“ông chủ, tính tiền”
Gọi ông chủ, cũng không đợi ông chủ đến, hắn đường hoàng ném lên bàn 1 đĩnh bạc, chụp cái mặt nạ màu xám, quẹt mép bước ra, phong phạm cao thủ, chân đạp 1 cái, người đã biến mất. chỉ tội ông chủ, cầm đĩnh bạc trong tay mà mù mịt, thời nay, còn có kẻ trả mì bằng bạc, cái này làm sao đổi kim tinh.
Trần lâm hiển nhiên không biết, mà biết cũng hết cách, trên người hắn chỉ có bạc, là bạc tích cóp hẳn hoi, hắn còn đang cảm thán bản thân mình hào phóng, đầy 1 bụng mì, phi hành thong thả, nương theo âm thanh nghe được mà đến.
Là còi lệnh hiệu triệu, tiếng còi câm của dạ thành, người bình thường nghe không hiểu, còn nhức đầu chóng mặt, nhưng trần lâm nghe thì nhận ra, có đánh nhau ở gần đây, cơ hội như vậy, ngó qua 1 chút, học được ít nhiều.
Phi hành 1 chốc, trước mặt hiện ra 1 đám người, là 1 thiếu nữ bị 1 đám người truy đuổi, người bị truy nhìn không ra, nhưng người đuổi, rõ ràng là người dạ thành.
Trần lâm khoang tay đứng nhìn, ra tay nghĩa hiệp, trong đầu hắn còn chẳng có chút khái niệm nào, ân oán người khác hắn sẽ không can, chuyện người chuyện mình rõ ràng minh bạch, hắn còn đang mong nữ nhân kia đứng lại, cùng người dạ thành đánh 1 trận nữa kìa.
Trần lâm muốn quan chiến, chỉ là, mặt hắn sầm xuống, thiếu nữ kia hướng phi hành, chính là bay thẳng đến chỗ trần lâm đứng. hắn nghiến răng, mắng kẻ tiểu nhân lòng dạ thâm hiểm, thân đã động, đôi bao tay năng lượng sáng rực lên, người dạ thành kia động thủ không nói lí, cũng không nhiều lời.
Hàn thục bị người dạ thành truy sát, đã sớm chạy không nổi nữa, lão tử sau lần cảnh báo đó, đã lặn mất tăm. Tên rùa rụt cổ, hàn thục giờ đến sức mắng người cũng không có, người dạ thành truy đuổi gắt gao, 1 người nàng ta đã đánh không nổi, 1 đám người chính là chờ chết, giờ chỉ có cắm đầu chạy.
Chó chạy cùng đường, từ xa thấy có người đứng ngoài quan chiến, hàn thục sôi gan, cười gằn lao đến,
“mau giúp ta”
Nàng ta thét lớn, bay thẳng đến chỗ trần lâm, nhìn đối phương sững người, sau đó song thủ chớp lên, miệng mỉm cười, chỉ cần kẻ kia bị quấn lấy, nàng ta sẽ nhân cơ hội mà thoát.
Hàn thục nghĩ vậy, nhưng trần lâm thì không, trần gia song thủ pháo, đôi bao tay sáng rực quang mang chói mắt, nắm đấm đấm mạnh vào nhau, tiếng nổ rền vang, sóng khí tràn ra, đẩy vụt qua đám người.
“là ngươi”
Hàn thục cùng đám người dạ thành bị thổi đến thất điên bát đảo, suýt chút nữa là rơi luôn xuống đất, khó khăn lắm mới vững được thân mình. cuối cùng đã nhận ra đối phương là ai, đêm đó trong thành đánh loạn, đủ loại khí giới, nhưng song thủ năng lượng, chỉ có mình hắn.
Thực lực kẻ này trên mình, hàn thục cắn răng, 1 đòn kia chính là cảnh báo, nàng ta trước sau thụ địch, đầu quay như chong chóng. Hàn thục đau đầu, còn chưa nghĩ xong, người dạ thành đã nghĩ thay nàng.
Đám người dạ thành chia làm 2, cứ thế lao lên, 3 người vây lấy trần lâm, 2 người bám lấy hàn thục, đao từ trường rít lên sàn sạt, đánh nhau nhỏ lẻ, là thế mạnh của họ.
Người ta nói dạ thành cao thủ như rừng, ám chỉ người dạ thành thực lực lợi hại, nhưng theo trần lâm mà nói, cao thủ dạ thành thực sự, không dễ gặp, từ lúc xuất môn vào liên minh đến giờ, đánh nhau không ít, nhưng hiếm khi gặp cao thủ.
Chỉ là lần này, 3 người trước mặt hắn, đúng là cao thủ. trần lâm tặc lưỡi, bình thường không gặp thì thôi, giờ cùng 1 lúc 3 người thực lực không dưới mình, con ả kia, rốt cuộc là chọc trúng cái gì.
Địch ngay trước mắt, thắc mắc để sau, trần lâm chụp 1 đao chém đến, tay còn lại đấm ra 1 quyền, quyền như thôi sơn, nhanh như gió cắt, đỡ 1 chiêu, bức lui 1 người, lưng hắn sơ hở, kẻ sau chém đến, lá chắn ngay lập tức động lên, không bao phủ người, chỉ tập trung 1 thành mảnh nhỏ, vừa vặn chắn được 1 đao.
Trần lâm lấy 1 địch 3, như cá gặp nước, người trần gia lớn lên trên chiến trận, hắn từ trong nôi đã nghe tiếng tù và, thiếu niên mười mấy tuổi đánh qua hơn trăm trận, chiến đấu đã ăn vào xương tủy, càng đánh càng hăng. trần lâm không sợ chiến đấu, chẳng thể nào tưởng tượng bản thân sống ngày yên bình, đối với hắn, chiến trường chính là nhà.
Bên kia trần lâm công thủ vẹn toàn, đánh đến say máu, bên này hàn thục rơi xuống hạ phong, khốn khổ bấy nhiêu. nàng ta kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, lần này ra ngoài còn phải có người đi cùng, chỉ là tuổi trẻ háo thắng, tò mò 1 chút, đúng là hại thân, chọc vào người dạ thành.
Đêm đó đánh loạn, bản thân nàng ta cũng ít có cơ hội mặt đối mặt với địch thủ, chủ yếu công kích tầm xa, người dạ thành trong mắt nàng ta cũng không quá lợi hại như đồn thổi, giờ mới biết, cao thủ thực sự, là cái dạng gì.
Lúc nãy đánh cùng 1 kẻ dùng chủy thủ, để lại ấn tượng cực sâu, suýt bị người ta giết chết, giờ 2 người trước mặt, còn ghê gớm không kém gì. 2 người này công kích không hề phối hợp, rõ ràng thiên về đánh lẻ, nhưng đòn đánh cực ác hiểm, chống đỡ vất vả vô cùng, nàng đau khổ nghĩ, không lẽ hôm nay bỏ mạng ở đây.
Nhưng trời không tuyệt đường người, đương lúc nàng tuyệt vọng, phía xa xuất hiện nhiều người đang lao về phía này, quân trang đầy đủ, là quân đội.
Quân đội không thiên về vũ lực cá nhân, nhưng quân số đông, khí tài đầy đủ, đến cả cao thủ dạ thành cũng thu tay, không ai nói ai, động thân mà đi, thoáng chớp mắt, trên không chỉ còn lại 2 người trần lâm, hàn thục đang thở dốc.
“trong thành đánh loạn, bắt cho ta”
Thủ đội gào lên, binh sĩ túa ra vây kín 2 người, tất cả họng súng đều chĩa vào, đầu súng tỏa ra năng lượng, quân đội cả ngày dẹp loạn, thần kinh ai nấy đều căng như dây đàn, hàn thục nhìn mà tê da đầu, đúng là tránh đá tảng gặp gỗ lim a.
Dù sao cũng là có thân phận, chỉ là bất khả dĩ không muốn dùng đến, nhưng cũng không thể để bị bắn thành cái sàng, nàng thò tay vào người, đang định lấy ra tín vật, trần lâm đã chắp tay hành lễ, là cái lễ cổ xưa kì quái.
“trần lâm, trần gia tử lăng quan”
“trần gia bắc ải ?”
“đúng là trần gia bắc ải”
Thủ đội giật mình, trợn mắt kinh ngạc, không ngờ cái thành nhỏ lại gặp người trần gia, giờ mới nhìn kĩ, đôi bao tay năng lượng đang đỏ rực, trên còn khắc tiêu kí ngọn giáo của trần gia, là trần gia chính tông.
Tận cùng phía bắc có ải tử lăng, thành cao trăm trượng, to như ngọn núi, do người trần gia đời đời trấn thủ, cha truyền con nối, vậy nên, mỗi khi nhắc đến trần gia, người ta chỉ nhớ, trần gia bắc ải.
Người trần gia tính khí quật cường, chính là cứng đầu cứng cổ, hơn nữa trần gia với liên minh, có huyết hải thâm thù, chỉ là qua mấy trăm năm, không ai nhắc đến, chuyện xưa gấp lại, nhưng bằng mặt không bằng lòng, đối liên minh không thân thiện gì.
Thủ đội phẩy tay, tươi cười khách sáo, nói được đôi câu đã mang đội rời đi, có việc tại thân, dù sao người trần gia không trêu vào được, đừng nói liên minh, cả đế quốc cũng không dám vuốt râu hùm.
“ta gọi huynh 1 tiếng ca, hàn thục, hàn gia”
Hàn thục bỏ mặt nạ, le lưỡi tinh nghịch, lóng ngóng thi lễ, cái lễ nghi kì quái, phụ thân có dạy qua, nàng lười biếng không để ý, tay chân vụng về, tay nào trước, tay nào sau cũng không nhớ rõ.
“hàn gia, đại phú hào ?”
Trần lâm liếc nửa con mắt, nữ nhân độc địa, lúc nãy hắn lấy 1 địch 3, tuy là đánh ngang tay, nhọc công không ít, ghi hận trong lòng, to mồm mỉa mai.
Hàn thục nghe thấy, mặt đỏ bừng, hàn gia là 1 trong ngũ đại gia tộc, cũng là nhà giàu nhất, người hàn gia giỏi mua bán, chính là mua may bắn đắt, tuy là giàu đến nứt khổ đổ vách, nhưng vẫn chăm chăm kiếm tiền, càng ngày càng giàu, người ta nói, đến gạch lót sân cũng dát vàng, nhổ 1 viên, sống cả đời.
Nàng cắn môi, bình thường đương nhiên sẽ không nhịn, nhưng hắn là người trần gia, thực lực lại hơn mình, 1 nhịn 9 lành,
“huynh đến liên minh lịch luyện, chắc là 1 mình đi, ta đi cùng huynh”
“phiền phức”
“ta không phiền”
“nhưng ta có”
Tên cứng đầu cứng cổ không biết điều, hàn thục đã sắp chịu không nổi, cuối cùng nhớ ra, miệng cười gằn,
“ta nhớ không sai đi, huynh đến giờ ra ngoài còn dùng bạc thay tiền”
“sao ngươi biết ?”
“như huynh nói, ta là hàn gia phú hào, đi cùng ta, cũng không để huynh chịu thiệt”
Trần lâm tính gạt phăng đi, rôi ngẫm lại, hình như lúc nãy mình theo thói quen, trả mì bằng bạc, giờ muốn vuốt mặt cũng không được. bắc quan, vốn là dùng bạc, vào liên minh rồi, thói quen khó bỏ, mà đúng ra, trên người hắn, vốn không có kim ngân, chính là không xu dính túi.
Công tử chân đất, vào nhà hào gia, không thể không cúi đầu a.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
36.
Lão tử cả người đầy máu, dựa vào vách tường đổ, khó khăn hớp vài ngụm khí, thịt nát xương gãy, đến hít thở cũng khó khăn.
“không ngờ bản thân ta cũng được người xem trọng, là đích thân ngươi đến xử lí lão tử”
“ngươi còn chưa già, lão tử cái gì”
“hơn ngươi là được”
Sư nương mỉm cười, cũng không chấp nhặt, cầm súng năng lượng lên xem, toàn thân súng liền 1 mảnh, là hàng chế tác thủ công hiếm có, tuy không hiếm, cũng không dễ tìm.
“người dạ thành lại luyện thành xạ thủ, thật hiếm có, ngươi là thủ hạ của tiền vương ?”
“là chó không nhà, bán mạng vì tiền mà thôi”
“ngươi vốn có thể trở về, dạ thành cũng không bạc ngươi”
“trở về ? cúi đầu xưng thần, ta khinh, ngươi không phải vương của ta”
“ta chưa từng xưng vương”
“nhưng bọn chúng chọn ngươi”
Lão tử thịnh hỏa mà động thân, miệng phun ngụm máu, thương tích đã nặng, hắn không thấy sợ, còn thấy nhẹ lòng, như trút ra gánh nặng.
“vương trong mắt ta, tài cao đức trọng, người như vậy, mới là tương lai của dạ thành. nhưng người quá mức thiện lương, bị người hãm hại. dạ thành như rắn mất đầu, để vào tay lũ các ngươi, suốt ngày đánh giết, dạ thành sớm muộn gì cũng sụp đổ”
“là lựa chọn của họ”
“là bởi vì ngươi”
“ngươi cho rằng vương là do ta hại chết ?”
“còn không phải ?”
Sư nương cười, lắc đầu, bộc phá sơn 1 quyền tung ra, thân thể lão tử rung lên, mềm oặt đổ xuống, trên ngực lõm sâu, xương cốt gãy nát, đã không còn hơi thở.
“dạ thành tử sĩ, thật đáng tiếc, có điều, ngươi nói không sai đi”.
Sư nương phẩy nhẹ tay, trong góc tối có người lao ra, cõng thân thể lão tử đi, hắc y nhân toàn thân kín mít, thủ phục chắp tay,
“tiểu thư, đã tìm được người rồi”
“vất vả rồi”
“làm việc cho người, không vất vả”
Sư nương di mũi chân xuống đất, nói chuyện với đám người này chán quá, câu từ lễ nghĩa, nói với đệ tử còn vui hơn,
“bát tộc vào thành, nơi này không thể ở, các người rút cả đi, nương theo dân chúng mà rời thành”
“còn an nguy của tiểu thư và thiếu gia, chúng ta sao có thể rời đi ?”
“đừng có gọi tiểu thư, y cũng không phải thiếu gia gì đó, đừng có nói xằng”
Sư nương cả giận, chân đạp lên đất, nổ uỳnh 1 tiếng, mặt đất lõm thành hố sâu. Hắc y nhân giật mình, vương nổi giận không phải chuyện đùa, bình thường không nói không động, nhưng động rồi tất không thu tay. Hắn cúi rạp người, bóng người dán lên mặt đất, thoáng chốc người tan bóng mất, vội vã rời đi.
Kẻ đi rồi, sư nương thở dài bóp trán, dạo này bản thân làm sao, tính khí bất hòa, từ lúc dính với tên tiểu tử kia, việc càng ngày càng rối, đúng là cái biến số cả đời sư nương, không lường được.
Năm xưa ném y đi, để y tự sinh tự diệt, không ngờ y như tiểu cường, không những không chết, còn phát triển đến bậc này. Sư nương với y vốn không có ác ý, cũng không ghét bỏ, chính là mặc kệ, không ngờ liêm thanh nhặt y về.
Y còn nhỏ tuổi, đã gây nên sóng gió, sau này thế nào, không ai biết được, tương lai của y, có thể chính là tương lai của đại địa, y có thể nào chính là chìa khóa mà sư nương tìm kiếm, vì trong người y, có vật bất phàm.
Cười khổ 1 tiếng, ai oán 1 câu, nói mạnh đông hỏng đầu, mình cũng hỏng rồi sao, y chỉ là thiếu niên, thiếu niên vô danh tiểu tốt. y sống được đến giờ này đã là vất vả, muốn y gánh vác, sợ y cũng không màng. thiếu niên có con đường của riêng mình, chuyện xưa cũ, để lớp người xưa cũ lo đi.
Thiếu niên, sống sao cho tốt, đừng phụ người, phụ mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
37.
Đỗ khắc thoát hiểm cảnh, nên vui mừng mới phải, nhưng đánh xong 1 trận, sư muội tâm tình không tốt. y nằm im thin thít, không dám động mình, sư muội đến uống trà cũng nghiến răng ken két, nộ hỏa bốc lên, y sẽ như cái chung trà kia, thiêu đến bốc hơi.
Y nhìn ra cửa, ngóng sư nương trở về, sư nương lạnh nhạt vô tình, nhưng trước giờ đánh người đều có lí do, sư muội không cần lí do cũng cắn người, đúng là sư đồ nghịch.
Ngóng sư nương, sư nương trở về, đỗ khắc nụ cười chưa mở, mồm méo xẹo, về còn mang theo 1 người, là ma nữ trịnh nghi.
Trịnh nghi đến còn mang theo phi hành khí cá nhân, nói cá nhân, to bằng cả 1 gian nhà, bên trong đủ loại máy móc công cụ kì dị, mà theo như cô ta nói, vậy mới đủ để chữa trị cho đỗ khắc.
cô ta vác túi lớn túi nhỏ, 1 mình ôm sợi dây cáp to bằng cánh tay, tự mình sắp đặt mọi thứ, thân thể mảnh mai yếu đuối, đào đâu ra sức lực, ma nữ thật tà môn.
Vừa lắp đặt máy móc, ánh mắt cô ta như lửa, hừng hực quét tới quét lui trên người y, như lóc từng thớ thịt, còn y, cá nằm trên thớt. đỗ khắc sợ đến tái mặt, rơi vào ma trảo của cô ta, chẳng tốt lành gì. y dùng ánh mắt cầu cứu tìm kiếm sư nương, sư nương đã mang theo sư muội ra ngoài, sư muội trước khi đi còn cười khẽ thành tiếng, lòng như xát muối.
Tần phỉ theo sư nương ra ngoài, tâm không cam, lòng không nguyện, cả ngày bị dồn nén, thị đã chịu không nổi.
“rốt cuộc là muốn ta làm gì, nơi này vốn không cần đến ta”
“còi câm kia, đưa ta nhìn 1 chút”
Tần phỉ do dự, rõ ràng không muốn, còi kia thị cực ít dùng, vừa nãy là do quá khẩn trương, không ngờ là vì tiểu tử kia mà dùng đến, đồ tốt lộ ra rồi, vương hỏi, thị cuối cùng cắn răng giao ra.
“cũng không chiếm đồ tốt của ngươi”
Thấy tần phỉ nóng lòng, sư nương phì cười. còi trong tay làm bằng thép bạc, sợi thép tinh luyện, quấn bện vào nhau, làm thành 1 cái còi trận, tiếng còi chói tai vô cùng, trên chiến trường vô cùng hiệu quả, là đồ từ thời của tiên vương, chính là từ mấy trăm năm trước.
Vốn có 3 cái nằm trong tay các vương, truyền qua nhiều năm, đến nay chỉ còn có 1, lần cuối cùng nhìn thấy, là của tiền vương, không ngờ mười mấy năm trước loạn lạc, đến cuối cùng, vào tay tần phỉ.
Tại sao tất cả mọi thứ, cuối cùng đều xoay quanh tiểu tử kia, đến cả đồ tưởng như mất đi, cũng tự tìm về. đao cũng thế, còi cũng thế, đến cả người cũng vậy, là ngẫu nhiên, đâu ra ngẫu nhiên nhiều như vậy, lẽ nào, là thiên mệnh hay sao.
“tên thật của ngươi là gì ?”
“sao phải nói cho bà biết ?”
“phải, không cần phải nói”
Sư nương trả còi cho tần phỉ, thị đưa tay giật lấy bỏ vào người, ngẩng đầu lên, sư nương nhìn thị chằm chằm, nhìn đến cả người tần phỉ mướt mồ hôi. thị phát hoảng, tay đã vô thức sờ đến chuôi chủy thủ bên người, cuối cùng, sư nương cụp mắt ngoảnh đầu,
“hội của ngươi, không cần trở về nữa, sau này, ngươi đi theo y”
“họ bán ta cho bà ?”
“đã rời thành rồi”
Tần phỉ chết sững, mấy tên khốn kiếp vô tình vô nghĩa đó. Hội của tần phỉ, là 1 hội sát thủ, gần như tất cả hội viên đều là người dạ thành, hoạt động ở liên minh đã nhiều năm, chính là đâm thuê chém mướn, có tiền là làm, cũng không có phép tắc gì.
Tần phỉ lúc vào hội, còn rất nhỏ, được nhặt về, chẳng nhớ lần đầu giết người là bao nhiêu tuổi, chỉ nhớ lần đầu khai đao, được 1 bát mì nóng.
Người dạ thành nhận tiền nhận chủ không nhận người, trong hội ai cũng lặng lẽ, chẳng mấy tình thân, nhưng cũng không cạn tình. Đa số nhiệm vụ 1 người làm, nhưng có việc lớn, nhiều người phối hợp, cùng sinh cùng tử đã nhiều năm, trong lòng tần phỉ, đã coi đó là nhà.
Giết người vì tiền, vô tình vô nghĩa. vậy mà, khi nhìn thấy đoạn hình ảnh lan truyền trên mạng truyền thông, hội chủ siết chặt nắm tay, nước mắt nhỏ xuống, không chỉ hội chủ, tất cả mọi người xung quanh đều đứng dậy, không ai nói 1 lời nào, chỉ có tiếng rút đao loạt xoạt, tần phỉ nhìn mà phát hoảng.
Hội chủ dẫn mọi người đến đây, phủ phục trước 1 người, 1 người rất lợi hại, là người mạnh nhất tần phỉ từng gặp. không chỉ người của hội, còn có rất nhiều người khác cùng đến, đêm đó, trong thành binh loạn, đánh nhau với rất nhiều người lạ mặt, chính vì người đó mà đánh. tần phỉ còn nhỏ tuổi, vốn không hiểu chuyện, nhưng đao đã rút ra, cùng nhau đánh trận.
hôm đó, là lần đầu tiên tất cả mọi người trong hội chiến đấu cùng nhau, tần phỉ ngoài nóng trong nóng, thấy người trong hội ngã xuống, thị cũng đau lòng, hội chủ chiến tử, hốc mắt ửng đỏ, máu nóng chảy trong lòng, bao năm cùng nhau, vậy mà cuối cùng, vất bỏ mình.
Thấy mặt tần phỉ lúc trắng lúc đen, sư nương nghĩ 1 chút cũng hiểu ra chuyện gì, thiếu nữ đầy nhiệt huyết, chính là cả nghĩ quá nhiều, thở dài,
“họ nghĩ như vậy là tốt cho ngươi, ngươi nói xem, thời loạn, họ còn không lo nổi thân mình, ngươi theo đỗ khắc, con người y, chẳng có cái gì tốt, nhưng chính là 1 tiểu cường nhân, theo y, còn mấy phần cơ hội”
“tại sao ta phải nghe theo, bảo gì làm nấy, ngay từ lần đầu gặp, ta đã không ưa bà, bà không phải vương của ta”
“bởi vì ta cái gì cũng biết ?”
Sư nương cười lớn, tần phỉ nhìn mà nộ hỏa, nữ nhân thật tự phụ, nhưng mà không sai, tần phỉ tìm không ra lí do để bắt bẻ, cuối cùng phát cáu,
“bà biết tại sao ta nhìn bà không vừa mắt, con người bà, thật giả lẫn lộn, 10 câu nói ra, đến 9 câu là giả, gạt người gạt mình”
“nhưng sẽ có 1 câu thật lòng”
“bà gạt y, định gạt y cả đời ?”
“cả đời không được sao ?”
“y tuy cả tin, nhưng không ngu ngốc, chính là gạt không nổi, y sớm muộn cũng nhìn thấu bà”
Sư nương tròn mắt ngạc nhiên, lại nhìn tần phỉ thêm 1 lúc, cuối cùng tặc lưỡi, thiếu nữ a thiếu nữ, đệ tử ngươi giỏi lắm, gặp nhau chưa đến 1 ngày.
“ngươi nhìn nhận y rồi ?”, sư nương gật gù, “ngươi đi theo y, ta cũng an lòng”.
“đừng có nói nhảm, người mà y thật sự . . .”
Tần phỉ nói đến đây thì nghẹn họng, uất hận mà nuốt tức vào người, cảm giác bị người nhìn thấu, thấu tận tâm can, thật khó chịu.
Sư nương nhìn tần phỉ cúi đầu, dáng vẻ yêu diễm, quả thật rất giống ai đó, thật phiền lòng,
“ngươi còn nhỏ tuổi, theo y, học ít học nhiều.
Y không đơn giản, ngươi nói không sai, ngươi không hiểu y, càng không hiểu ta. ta gạt y, y vốn đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu, là y muốn tin hay không mà thôi”.
Sư nương xoay người bước đi, bỏ lại tần phỉ đầu óc mông lung, cái gì mà hiểu với không hiểu, nữ nhân nham hiểm, nói nhăng nói cuội, chính là muốn gạt người.
Thị siết chặt còi trong ngực áo, thị cũng giống như bao người dạ thành khác, có tên thật, nhưng đâu quan trọng, còi này là danh phận của tần phỉ, trước giờ, chỉ có thể bám víu vào nó, chỉ có thể tin cậy chính mình,
“tiểu tử thối, ta sẽ không nhận ngươi là vương, không bao giờ”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
38.
Trịnh nghi vừa quệt mồ hôi trán vừa đảo mắt về phía đỗ khắc, liếm liếm môi, đỗ khắc nhìn mà phát lạnh. Cái phi hành khí trịnh nghi mang theo, như 1 phòng thí nghiệm nhỏ, còn có cả nệm gối chăn mền, chính là thời gian tới ăn dầm nằm dề ở đây, ám ảnh y.
“ngươi không cần phải lo, ta không phải tự đề cao bản thân, nhưng ở tứ xuyên thành này, nghiên cứu về dị tộc, không có người hơn ta, ngươi vào tay ta, tỉ tỉ đây sẽ hảo hảo chăm sóc ngươi thật tốt”
Cô ta thấy đỗ khắc nhìn mình như như nhìn quỷ, nhẹ giọng trấn an, ấn tượng ban đầu thật không tốt a. hôm đó đúng là cô ta có hơi nóng vội 1 chút, làm quá tay, khiến đỗ khắc lòng sinh cảnh giác, giờ muốn xóa hiềm nghi thật không dễ.
“có cái này cho ngươi, ta lợi dụng sư nương ngươi sơ ý, lấy 1 sợi tóc, thử luôn rồi, nàng ta với ngươi không cùng huyết thống a. thật tiếc, ta còn tưởng là mẫu tử chi huyết, lôi ra 1 hồi chuyện xưa, rốt cuộc chẳng có gì, đúng ra sư đồ hệ”.
Đỗ khắc trợn mắt, nữ ma quỷ chứng nào tật nấy, việc tốt chưa thấy đâu, việc xấu đầy mình. trong lòng đã đẩy mức độ nguy hiểm của trịnh nghi lên cao nhất, đến sư nương mà còn không tha, y hoài nghi, đêm nằm mộng, có khi sẽ bị nữ nhân này ăn sạch đến 1 tấc cũng chẳng còn.
Nhưng chuyện y với sư nương, thì ra là vậy, đỗ khắc ngửa đầu nhìn trời mây, thở ra 1 hơi dài, “thật may”.
Trịnh nghị chớp mắt, cười gian, “không ngờ a đỗ khắc, ngươi mà cũng, a ta hiểu mà, nàng ta quả thật . . .”
Nói còn chưa xong, đỗ khắc đã chồm lên, bàn tay bóp chặt lấy hàm nàng ta. trịnh nghi sợ đến cứng người, giết người diệt khẩu ? nàng ta trước giờ thấy đỗ khắc sợ mình, mà quên mất y là ai, là cái loại người tay vấy máu tanh không chớp mắt. trịnh nghi chảy nước mắt, dù sao cô ta còn nhỏ tuổi, tinh ranh 1 chút hơn người, nhưng đời người chưa trải, là quen bỏ cứng ăn mềm, vốn chẳng có chút kinh nghiệm nào.
Đỗ khắc thấy trịnh nghi xụi lơ, người mềm nhũn, y hoảng hồn buông tay. bàn tay thả ra, để lại trên mặt trịnh nghi năm dấu đỏ. quá tay rồi, lực đạo y lớn, lại vừa đột phá không lâu, may còn chưa bóp chết cô ta.
Y biết mình sai, ngồi dậy, chân xếp bằng, cúi đầu tạ lỗi. trịnh nghi quệt nước mắt, ủy khuất nhìn y, người 1 bụng chửi. cô ta cũng không phải tự mình đến, được người cầu cạnh, lại là đỗ khắc, mới ngự giá quang lâm, hạ mình đến đây, lại đối tốt với y như thế, đúng là lấy oán báo ân.
Càng nghĩ càng không đúng, trịnh nghi nước mắt lã chã rơi, đáng thương vô cùng, ôm mặt nức nở. đỗ khắc méo mặt, đánh người dễ, dỗ người khó, khóc thành thế này biết làm sao. đời y, đúng là có nghiệp với nữ nhân,
“đừng khóc nữa, ta mang đao quy ra tạ lỗi, sẽ không động đến ngươi”
“đao quy cái còn khỉ, là ngươi nợ ta ân tình”
“phải, nợ ngươi ân tình, ngươi nói xem”
“sau này, bất luận thế nào, không được phụ ta”
Câu này nói ra đầy ẩn ý, nghe ra không hợp. đỗ khắc nhắm mắt, y trước giờ không nợ người khác, trịnh nghi người đầy tật xấu, bụng dạ không sâu, y gật đầu.
“được”.
Chữ “được” này đỗ khắc nói ra, rất nặng. trịnh nghi mắt đảo 1 vòng, nói bừa, không ngờ bức được y, đỗ khắc làm người thế nào, trịnh nghi hiểu được nông sâu. y ngồi đối diện cô, chân y xếp lại, người y thẳng, mắt nhìn vào cô, thần tình nghiêm túc.
Trịnh nghi cũng không ngốc, cái tên quỷ dị đa đoan, còn tưởng tranh thủ của ngươi chút lợi lộc, hừ lạnh,
“có việc muốn nhờ ?”
“việc ta hồi phục, ngươi giữ trong lòng, không được nói ra”
Trịnh nghi ngạc nhiên, sực người bừng tỉnh,
“thật không ngờ, thương thế ngươi nặng như vậy, hôm trước hôm sau đã phục hồi. ta nói này, đỗ khắc ngươi không phải là thần tiên đấy chứ, thần tộc”
“mới được 5 phần”
5 phần cái gì, nếu là người khác, còn không nổi trở mình. theo như được kể lại, cô nghĩ y hẳn là liệt người tàn phế luôn rồi. cô mang theo cả gia tài đến đây, ôm không bao nhiêu hy vọng, cái tên dị biệt này, đúng là càng ngày càng làm người kinh ngạc. thiên hạ nhất nhân, cô theo hắn, đúng là không sai.
“đỗ khắc, quái dị như ngươi, đúng là có 1 không 2 trên đời, còn nhớ lần trước ta bảo ngươi đột biến không ? hôm đó quả sơ xuất, tìm hiểu kĩ, trên người ngươi mang rất nhiều đặc tính của các dị tộc khác, đều là đồ tốt. nhưng nổi trội nhất, là của lam nhãn tộc, ta hoài nghi, đỗ khắc, ngươi là người dạ thành”.
“tại sao ?”
“khả năng hồi phục siêu phàm.
nói sơ 1 chút, như người xa tộc gân cốt cứng cáp, mình đồng da sắt. người xích tộc thân thể đàn hồi, đầy lực bạo phát. còn trời sinh yêu dị, chính là bạch lâm, bạch thố tộc, nữ nhiều nam ít, người ta nói nữ nhân bạch thố tộc sinh ra trên thân thể có mùi hương, u mê hoặc chúng. Ngược lại, hắc lâm lại là dương thịnh âm suy, cơ cốt dẻo dai, cực kì bền bỉ, nghe đồn ném 1 kẻ hắc lâm vào hoang mạc, dăm ngày nửa tháng không ăn uống, vẫn còn sống nhăn.
Dị tộc so lợi hại, hơn nhân loại rất nhiều, vậy lam nhãn tộc đệ nhất tộc có cái gì, chính là năng lực tự phục hồi hơn hẳn các tộc khác. ngươi cũng biết, dị tộc có thể hấp thụ tinh thạch, chuyển hóa thành dị năng, dị năng của người lam nhãn, chính là như vậy, trời sinh chiến đấu.
Mà năng lực phục hồi của ngươi, so với người lam nhãn bình thường, thậm chí còn cao hơn mấy phần”.
Trịnh nghi thao thao bất tuyệt, đỗ khắc im lặng ngồi nghe, nghe những gì mình đã biết, xác nhận những gì mình hoài nghi. Y biết mình là người dạ thành, dù mắt y không có màu lam, nhưng gốc gác không chối bỏ, sư phụ cũng không giấu y cái gì.
Đỗ khắc mỉm cười, nào có quan trọng gì, ân oán năm xưa, liên quan gì đến y. bây giờ y có sư nương, còn có 1 tiểu sư muội, có nhiều thứ phải lo. thiên hạ nhất nhân ? thiên hạ rộng lớn, quản làm sao, quản thân y trước đã.
“vẫn còn 1 việc, muốn nhờ ngươi”
Trịnh nghi nói xong, khát khô cả cổ, chụp lấy bình trà trên bàn, tu ừng ực, mặt cũng không ngẩng lên,
“ngươi nói”
“việc này nguy hiểm”
“nguy hiểm cỡ nào ?”
“mất mạng như chơi”
Trịnh nghi bỏ bình trà xuống, nhìn chăm chăm đỗ khắc, y vẫn như thế, mặt lạnh lòng sâu, mắt cô đảo trái đảo phải, liếm môi,
“ta với ngươi là gì, sao phải liều mạng vì ngươi ?”
“vậy thì không cần nữa”
“ngươi . . . sao lại bỏ cuộc dễ như vậy, mau nói”
Đỗ khắc không nói, tay chấm nước trà, vẽ lên bàn, mặt bàn 1 đồ án hiện ra, trịnh nghi ồ lên khen lạ, còn y, đã nhìn thấy vô số lần. y nhắm mắt, hy vọng là y sai, hy vọng mọi chuyện không đến nước này. Bàn tay y run rẩy, siết lại thành quyền, giọng y khàn đi, miệng khô lưỡi rát.
“đã nghe hiểu chưa ?”
“đỗ khắc, ngươi nợ ta nhiều thế này, trả thế nào đây ?”
Trịnh nghi nói xong, đứng dậy vươn vai, thân thể hao gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn, đỗ khắc nhìn mà nhớ rõ. cô ta vừa đi vừa nhịp chân, thân thể bất xứng, lảo đảo của người chưa từng võ luyện, ngoài mặt dửng dưng, nhưng trong lòng rất loạn.
Nữ ma quỷ, ta nợ ngươi, nợ còn ít sao.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
39.
Khương liên nhấp 1 ngụm trà nóng, lơ đãng nhìn vào màn hình thông tin nổi trong phòng, thông tin truyền thông của liên minh, không cần nói cũng biết, liên minh rất loạn.
Loạn từ trên xuống, loạn từ trong ra, cô cười khẩy, đế quốc đánh đến cửa rồi, thành tứ xuyên đã mất, nội bộ liên minh lục đục, các quân đoàn thì án binh bất động, liên minh thực lực không yếu, lại 5 lần 7 lượt đưa lưng cho người ta đánh, không hiểu nổi.
Nhưng bây giờ đó không phải chuyện của cô nữa, cô lo thân mình chưa xong, chuyện liên minh, lo nổi sao.
Khương liên nhìn cánh cửa kim loại khóa kín, cắn răng chua chát, khương gia tuy không phải ngũ đại, nhưng cũng là gia tộc lớn, 1 thời hào hoa lẫy lững, cứ như vậy sau 1 đêm mà sụp đổ.
Khương gia bị dạ thành đánh cho tan nát, quân đội vào thành, mừng vui chưa kịp, toàn bộ khương gia ở thành tứ xuyên đều bị bắt, mọi người đều nghĩ là người của mình, khí giới trong tay hạ xuống, thật không ngờ quân đội 1 câu không nói, đã động thủ rồi.
Hộ vệ khương gia đều bị giết, bản thân khương chấn cùng những người đứng đầu gia tộc đều bị đưa đi, lành ít dữ nhiều, khương liên lo lắng, nhưng bản thân cô cũng biệt giam 1 chỗ, cũng may, người ta đối cô còn ít nhiều coi trọng, chưa dụng hình là tốt lắm rồi.
“tiểu thư chớ lo, khương gia có công lao, có khổ lao, liên minh cũng không đến mức tuyệt tình như vậy”
Cô nàng thư kí nhìn khương liên mặt ủ màu chau, tiểu thư từ lúc bị nhốt vào đây chưa đêm nào ngon giấc, người gầy rộc da tái xanh, nhìn mà đau lòng. Nhưng sức cô nhỏ bé, còn chính là phải nương tựa vào tiểu thư, nếu lúc đó khương liên mà không hạ mình xin cho cô, chỉ sợ đã bị quân đội xử quyết, thành xác không hồn.
“không lo sao được chứ, đó còn chẳng phải . . .”
Khương liên thoáng chốc đã muốn lỡ miệng nói ra, cuối cùng kiềm lại được, dù sao tình cảnh này nói ra cũng không được gì, còn khiến nàng ta thêm hoảng sợ, không phải ai cũng có thần kinh thép như cô.
Nói đến cứng đầu, lại nhớ đến khương dực, tuy cô và hắn chẳng mấy thân quen, nhưng biết nhau lâu như vậy, chính là từ nhỏ lớn lên, tuy chí hướng mỗi người mỗi khác, cũng xem hắn là nửa bằng hữu đi, hắn chết thảm, không ngờ mình cũng đau lòng, cũng chảy nước mắt, cô cứ nghĩ đời này cô khóc cạn rồi, hóa ra cũng là con người rắn mềm mà thôi.
Nhớ người, cô rải 1 chén trà xuống, bản thân cô chắc là cũng sắp theo hắn rồi, quân đội còn đối tốt với cô được bao lâu, cục diện khó lường, họ vội còn hơn cô nhiều, họ hỏi cô không nói, họ dùng hình tất nhiên cô không chịu được, nhưng lòng cô đơn giản, đã chuẩn bị cho mình.
Nếu có vướng bận, có lẽ chỉ có khương chấn, và cô nàng thư kí này, khương liên nhìn khuôn mặt tròn trịa ửng hồng của nàng ta, rõ ràng là người ngoài, xinh đẹp giỏi giang, bị khương gia lụy chết, cô lắc đầu, khương gia vấy máu quá nhiều, đến lúc trả nghiệp rồi.
Bên ngoài có tiếng ầm ĩ, đúng hơn là tiếng đánh giết, tiếng người huyên náo, cùng tiếng nổ ầm ầm, nổ đến rung chuyển sàn nhà dưới chân, khương liên đứng bật dậy, nắm lấy cô nàng thư kí mà lùi dần về góc phòng.
2 người vừa lùi lại, ầm 1 tiếng nổ lớn, trần nhà phía trên nổ tung, 1 mảng tường đổ sập xuống, theo sau là 3 bóng người nhảy vào.
2 nam 1 nữ, nữ nhân dáng người nhỏ nhắn, tay mang trủy thủ, hắc đấu y, rõ là người dạ thành, còn nam nhân, nhìn càng khác biệt.
1 người tay cầm loan đao, loan đao bằng thép đặc, rõ ràng là binh khí lạnh, nhưng sắc đao khiếp người, nhìn không ra nông sâu, còn người kia, như chiến thần bước ra từ truyền thuyết.
1 bộ khôi giáp hoàn toàn bằng kim loại, sắc kim đen bóng lại mang theo điện tích, tay trái mang khiên thiết giáp, tay phải sử trọng trùy, uy vũ bất phàm.
Người dạ thành đến tận đây tìm cô tính sổ, cứ nghĩ cái người mặc giáp toàn thân như tòa núi sắt di động kia là thủ lĩnh, cái trùy kia, to gần bằng cả người cô, hẳn phải cả trăm cân, đầu trùy hình trụ tua tủa gai nhọn, lần đầu tiên cô thấy, trần nhà chính là chịu không nổi 1 trùy của người này.
Nhưng bước đến trước mặt cô, nhìn lên nhìn xuống, lại là người cầm đao, y nhìn cô 1 lúc, lại quay ra nhìn cô nàng thư kí, khương liên bước ra, chắn trước mặt nàng ta, đanh giọng,
“nàng ấy đi cùng ta”
Y gật đầu, cũng không nhiều lời, nữ nhân bước lên chụp lấy 2 người, chính là 2 tay kẹp 2 người bọn họ, dáng không cao lớn, sức khỏe thật phi thường, mang theo 2 người mà phi hành.
Cứ thế theo lỗ hổng trên trần mà ra, khương liên nhìn mà kinh ngạc, bọn họ bị biệt giam dưới tầng hầm quân đội, là tầng 5 đó a, đám người này cứ thế mà đánh thẳng xuống, đục tường mà đi, đục mấy lớp trần nhà. Khương liên nhìn hắc thiết nhân kia mà nuốt nước bọt, đúng là dị nhân.
Chui ra từ lỗ hổng, lên được mặt đất, khương liên còn chưa kịp thở phào, đã hít ngược 1 hơi khí lạnh, quân đội người đông, họng súng như rừng, tất cả nòng súng đều sáng rực chĩa vào đám người bọn họ, vòng vây siết chặt đến con ruồi không lọt.
Cô méo mặt, kẻ đến, chỉ đến 3 người, cứ tưởng trên này còn có tiếp viện, đánh úp trụ sở quân đội, trăm người còn thiếu, đánh với 3 người, họa có đồ thần kinh.
Tính kiểu gì cũng không hợp, nhưng người ta dám đến đây, tất có dụng kế, cô nhìn vị đao đầu lĩnh kia, lòng đầy hy vọng.
“mã tà, mở đường”
Y đúng là không phụ lòng cô, tỏ rõ thần uy, chính là liều mạng, khương liên thật muốn chửi 1 câu mẹ kiếp thằng điên, trong lúc cô đang nghẹn chết, hắc thiết nhân đã xung trận.
Mặt thuẫn xoay tròn, năng lượng trên thuẫn tích dày lên, hắn quỳ 1 chân trên đất, thuẫn giơ phía trước, chùy ép vào người, súc lực đợi phát, chân đạp lên đất, nổ thành hố sâu, đất bằng dậy sóng. toàn thân giáp nặng, lại nhanh nhẹn vô cùng, chớp mắt 1 cái, như viên đạn pháo, bắn thẳng vào vòng vây. nơi hắn đi qua, người ngã ngựa đổ, rào chắn quân đội, đến cả địa lôi còn không suy suyển, bị hắn húc tan nát, máu thịt tung tóe, mở ra 1 con đường máu.
Khương liên đưa tay bụm miệng, vất vả mới không nôn ra. cô trước giờ đánh trận mô phỏng, trường chém giết như này chỉ nhìn qua màn ảnh, chưa trải bao giờ, chỉ khổ cô nàng thư kí, mặt vàng như nghệ, sớm đã ngất xỉu. ngất được thì tốt, khương liên không nhất được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng, nhìn đám cuồng nhân kia bạo lực phá vây.
Quân đội người đông thế mạnh, nhưng trận hình rối loạn, không cản nổi 2 kẻ cuồng đồ. 2 người 1 trái 1 phải, càn quét mở đường, đạn năng lượng đánh lên người bọn họ, rải như mưa rào, nam nhân mặc giáp thì không nói, đến kẻ mang đao còn không hề hấn gì, năng lượng trung hòa, là dị tộc.
Là dạ thành sao, thì ra người dạ thành đồn thổi, là mạnh đến bậc này, mạnh đến nhân loại như cô nhìn mà bất lực, quân đội còn như vậy, khương gia đêm đó thì sao, đúng là 1 kích không chịu nổi.
Khương liên nghĩ ngợi vẩn vơ, nhưng chẳng có thời gian cho cô nghĩ nhiều, quân đội kéo đến mỗi lúc 1 đông. nữ nhân kẹp cô trong tay, thân người đảo lượn, kĩ xảo phi hành xuất thần nhập hóa, so với băng nữ nhân không hề thua kém, đó là còn mang nặng 2 người, nếu đơn đả độc đấu, còn đến mức nào.
Nói ra dài hơn, đánh trong thoáng chốc, bọn họ 1 đường đánh thẳng, đã đánh ra tận khu phổ cư.
Thành loạn, 1 khi vào khu dân cư phổ thông, bóng người mất hút, quân đội cũng bó tay hết cách, bọn họ tản binh sục sạo khắp nơi, gà bay chó chạy, đến gấu áo còn không thấy.
Trong khi quân đội náo loạn thành trong, cách xa nơi đó phía tây thành, tại 1 khu đình viện cũ nát, khương liên bò rạp trên đất mà hít thở. đầu cô quay cuồng, nôn đến cả dịch bao tử cũng đã nôn ra, miệng cô đắng ngắt, chiến đấu liên tục cường độ cao như vậy, cô còn không có đấu y, sống được đúng là tạ trời đất.
Cô nàng thư kí nằm cạnh cô, ngất còn chưa tỉnh, mũi cùng tai chảy máu, mặt trắng bệch như tử thi, khương liên nhìn mà phát hoảng, cô dù sao cũng trải qua huấn luyện cơ sở, coi như bán chuyên, còn nàng ta là hoàn toàn là dân thường,
“tống y, mau tỉnh, các ngươi còn đứng đó làm gì, giúp ta”
Cô nhìn đao đầu lĩnh, thấy cô khóc đến náo loạn, y gật đầu, hắc nữ nhân bước đến bóp cằm tống y, nhét vào 1 viên dược hoàn đen thui, ép nàng ta nuốt xuống,
“qua được đêm nay thì sống, thân thể nhân loại, ta không biết được”
Cái gì qua được đêm nay, khương liên nhìn mà há hốc, 1 người toàn thân giáp trụ, kẻ mang đao, nữ dùng dược hoàn, đây là cái thế đạo nào, 1 đám dã nhân thiết huyết vô tình, hắc đạo cũng có hành y, cứ mang 2 người các cô đến cái y viện nào đó không được sao.
Ăn mày cũng không đòi xôi gấc, mạng trong tay người, cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho tống y. khương liên lảo đảo đứng dậy, dò dẫm từng bước, đi sâu dần vào trong đình viện.
Đình viện mái cổ thô sơ, hoang phế không 1 dấu người, khương liên quen đường mà đi, đi đến 1 cái giếng nước to nằm giữa sân trong.
Giếng cổ bằng gạch, khương liên mò mẫm 1 lúc, mặt đất cạnh giếng nứt ra, thò lên bảng điều khiển tinh vi đối nghịch. khương liên ép tay mình lên đó, thao tác 1 lúc, miệng giếng sáng lên, năng lượng vận chuyển, từ phía dưới có vật di chuyển, ánh sáng rọi lên mặt cô, khuôn mặt tái xanh vì mất sức, vẫn rắn rỏi dị thường.
Khu nghiên cứu bí mật của khương gia ở thành tứ xuyên, rất ít người biết, kể cả người trong gia tộc, quân đội không biết, liên minh lại càng không, không ngờ đám người này lại biết. bọn họ mang cô ra ngoài, mang cô tới đây, không hỏi cũng biết, bọn họ không đến để cứu cô, chỉ cần người dẫn 1 đoạn đường.
Quân đội hỏi cô không nói, họ cũng không đem người khương gia ra uy hiếp cô, cũng không cần nghĩ nhiều làm gì, khương gia xong rồi, cô cũng chuẩn bị tinh thần, bí mật khương gia, cùng đem theo người.
Cuối cùng không hiểu sao, trước đám người này, cô lại muốn giao cho họ, là trút đi gánh nặng, hay là để đền đáp ơn cứu mạng, đều không phải, nếu họ biết được sự thật rồi, tới lúc đó còn không bóp chết cô sao, cô chỉ muốn để lại 1 đao nhỏ, để họ dùng đâm chết ngũ môn.
Miệng giếng mở ra, sàn kim loại từ dưới dâng lên, khương liên bước vào, mỉm cười gượng gạo,
“chào mừng tới xưởng lai ghép nhân tạo của khương gia” .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
Bình luận truyện
Olean VIP 1
Bonus thêm miêu tả nvc: 1 khứa không xấu không đẹp, không béo không gầy, không cao không thấp, không nam không nữ
Sep 08, 2024 12:29 am 0 trả lời 0
Nhonhailua116 Bá Tánh Bình Dân
tên truyện phong tiễn nhưng tab khoa huyễn, lạ lạ
Apr 01, 2024 07:44 pm 0 trả lời 0
halo3214 Bá Tánh Bình Dân
Nghe miêu tả giống truyện Việt quá vậy.
Jan 17, 2024 05:02 pm 1 trả lời 0
Trần Đình TuấnBá Tánh Bình Dân
truyện việt đấy bác, khá là chắc kèo
Jan 18, 2024 02:48 pm 0