[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài

Chương 71 : Ngươi có thể làm nên chuyện lớn

Người đăng: Bụt

Ngày đăng: 16:45 15-09-2025

.
Ngay khoảnh khắc Lữ Dương tố cáo với Âm Sơn Chân Nhân, Vân gia lão tổ trong bí cảnh tức thì cảm thấy toàn thân run rẩy, như thể đại họa sắp ập xuống đầu. “Là cái hóa thân kia của ngươi?” Vân gia lão tổ bấm ngón tay tính toán, ngay lập tức đã hiểu rõ ngọn ngành, theo sau đó, trên mặt ông ta hiện lên một tia tuyệt vọng: “Cuối cùng vẫn là kiếp số khó thoát.” Ông ta chuyển thế lần này, quan trọng nhất là phải bí mật. Hoàn toàn nhờ có Chưởng giáo Kiếm Các che giấu thiên cơ, ông ta mới không bị người khác phát hiện. Nhưng một khi đã bị phát hiện, dù là Chưởng giáo Kiếm Các cũng không thể cứu ông ta ra ngoài. Nói cách khác, ván cược sinh mạng cuối cùng của ông ta đã hoàn toàn thất bại. Nhiệm vụ của Chưởng giáo không hoàn thành, hy vọng trở lại Trúc Cơ không còn nữa, mà Vân gia của ông ta khi mất đi ông ta, địa vị ở Kiếm Các cũng tất sẽ sa sút không phanh, không còn là Trúc Cơ tiên tộc cao cao tại thượng, thậm chí còn sắp đối mặt với họa diệt vong. “Không, vẫn còn cơ hội!” Vân Gia Lão Tổ nhìn Lữ Dương, trong mắt đột nhiên hiện lên sát khí kinh người, hận ý đối với Lữ Dương dù dùng nước của cả thế gian cũng không thể rửa sạch. Giây tiếp theo, mặt ông ta lộ vẻ quyết tuyệt. Một ý niệm lóe lên, Thái Ất Kim Hoa vốn đang lượn lờ quanh thân ông ta bỗng cuộn ngược lại, cuối cùng toàn bộ hội tụ vào đầu ngón tay, hóa thành một luồng kiếm khí sắc bén. Luồng kiếm khí này là một môn thần thông, tên là Định Nguyên Nhất Trảm Dữ Thế Đồng. Đừng thấy kiếm khí có vẻ tầm thường, nhưng thực chất nó có thể khóa chặt vào nhân quả của đối thủ. Một kiếm chém ra, chỉ cần nhân quả của mục tiêu chưa tan, thì kiếm khí sẽ không tiêu vong. Vu Quỷ Đạo năm xưa chính là bị vị Chưởng giáo đời đó của Ngọc Xu Kiếm Các, một vị Kim Đan Chân Quân dùng môn thần thông này mà giết sạch cả môn phái, không chừa một ai. Thậm chí vì Vu Quỷ Đạo còn lưu lại một đạo bí cảnh truyền thừa, nhân quả chưa dứt, nên kiếm khí cũng theo đó mà tồn tại suốt ngàn năm. Tuy nhiên, một kiếm này không phải tu sĩ bình thường có thể tung ra. Vì nó liên quan đến nhân quả, nên phi Trúc Cơ không thể dùng. Vân gia lão tổ nay đã rớt khỏi vị cách Trúc Cơ, muốn chém ra một kiếm này, chỉ có thể hy sinh cả tính mạng. Nói cách khác, ông ta lúc này chính là muốn đồng quy vu tận! “Có Cứu Thiên Nghi che đậy thiên cơ, ta hy sinh tính mạng để chém chết tên ma đầu này, sau đó đầu thai lại, có lẽ còn một tia hy vọng thoát thân.” Mặc dù ông ta vốn đã chuyển thế lần thứ hai, kết quả còn chưa trở lại Trúc Cơ đã phải cưỡng ép bắt đầu chuyển thế lần thứ ba, điều này gây tổn hại cực kỳ nghiêm trọng đến đạo hạnh của ông ta. Dù có thật sự trốn thoát thành công, tương lai cũng tất sẽ mắc kẹt trong thai trung chi mê, rơi xuống thành phàm phu tục tử, từ đó không bao giờ có thể siêu thoát được nữa. “Ít nhất cũng phải giết ngươi trước!” Vân gia lão tổ nhìn chằm chằm vào Lữ Dương, sau đó vận chuyển thần thông, toàn thân tinh, khí, thần ầm ầm giải thể, toàn bộ rót vào luồng kiếm khí sắc bén mà ông ta đã ngưng tụ. “Trảm!” Một tiếng quát lớn, kiếm khí gào thét bay ra, bổ thẳng về phía Lữ Dương. Trong chốc lát, Lữ Dương cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm cực độ. “Muốn liều mạng với ta?” Lữ Dương tâm niệm vừa động, thân hình liền hoàn toàn chìm vào Thánh Nhân Tướng phía sau, rồi điều khiển Thánh Nhân Tướng vươn ra hai bàn tay chống trời, chộp lấy luồng kiếm khí. Hai bên quấn lấy nhau, hai bàn tay của Thánh Nhân Tướng bị kiếm khí khuấy cho xương thịt lìa tan, còn kiếm khí cũng bị hai tay hắn xé toạc ra một mảng lớn. Tuy nhiên, về phía kiếm khí, nhân quả của Lữ Dương chưa tan, nó lập tức nuốt lấy linh khí đất trời để tự bổ sung, mảng kiếm khí bị xé rách tức khắc phục hồi như cũ. Bên kia, Thánh Nhân Tướng cũng ở trong tình cảnh tương tự. Dù sao nó cũng chỉ là do Lữ Dương mượn khí để hóa hiện ra, không phải thực thể. Giờ phút này hắn vừa vận pháp lực đã lập tức hóa sinh ra lại phần xương thịt bị thiếu hụt. Hai bên cứ thế giằng co. Chứng kiến cảnh này, Vân gia lão tổ thở dài một tiếng, nhưng cũng không lưu luyến. Lúc này ông ta đã không còn thân xác, chỉ còn lại một đạo hồn phách tồn tại trên đời. Nhân lúc chân nhân của Thánh Tông còn chưa đến, sớm chuyển thế mới là thượng sách. Đúng lúc này, Vân gia lão tổ đột nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh buốt giá ùa vào lòng. Quay đầu nhìn lại, lại thấy Lữ Dương ở phía xa đang nhìn ông ta cười lạnh: “Tiền bối cần gì phải vội đi?” Giây tiếp theo, ông ta thấy trong tay Lữ Dương xuất hiện một luồng khí cơ của mình, rồi hắn lại vẽ ra một vòng sáng, dùng khí cơ đó để chiếu ra hình ảnh của ông ta. “Không hay rồi!” Vân gia lão tổ trong nháy mắt đồng tử co rút lại, vừa kinh hãi vừa giận dữ nhưng cũng không tài nào hiểu nổi: “Huyền Âm Nhiếp Hình Đại Pháp, hắn làm cách nào bắt được khí cơ của ta?” Huyền Âm Nhiếp Hình Đại Pháp chỉ cần bắt được khí cơ là có thể cách không giết địch. Vân gia lão tổ trước đó đã sớm tính ra Lữ Dương học được môn thần thông này, nên khi đấu pháp đã cực kỳ chú trọng việc thu liễm khí cơ, tuyệt đối không cho Lữ Dương bất kỳ cơ hội nào. Lẽ ra phải là vẹn toàn không một sơ hở. Nhưng ông ta không ngờ, khí cơ của mình vẫn bị Lữ Dương bắt được! Mà với trạng thái chỉ còn lại hồn phách, mất đi thân xác như ông ta bây giờ, một khi bị pháp thuật này trúng phải, e rằng sẽ lập tức hồn bay phách tán, không còn cơ hội chuyển thế! “Xin Thiên Công cứu ta!” Trong lúc nhất thời, Vân gia lão tổ đành phải tạm hoãn việc chuyển thế, chuyển sang dùng tư thế hồn phách để thúc giục Cứu Thiên Nghi, muốn ngăn cản Huyền Âm Nhϊếp Hình Đại Pháp của Lữ Dương. “Muộn rồi!” Lữ Dương phất tay, chém đứt hình ảnh của Vân gia lão tổ trong vòng sáng. Vân gia lão tổ lập tức tập trung tinh thần chờ đợi, chuẩn bị đối kháng. Sau đó, không có chuyện gì xảy ra cả. Vân gia lão tổ chớp chớp mắt, ngây người tại chỗ. Lời nguyền gϊếŧ người cách không trong tưởng tượng của Huyền Âm Nhϊếp Hình Đại Pháp đã không xuất hiện, cứ như thể là giả vậy. “Không đúng!” Chính là giả! Hắn đang kéo dài thời gian! Vân gia lão tổ đột nhiên bừng tỉnh, không dám nán lại nữa, phất tay mở ra một lối đi màu đen, sau đó hồn phách định lao vào trong đó. Thế nhưng chính vào khoảnh khắc ấy, một luồng khí cơ mênh mông bỗng nhiên tiến vào Luyện Pháp Bí Cảnh! “Cấm tỏa thiên địa!” Chỉ nghe một giọng nói hùng vĩ vang vọng khắp trong ngoài bí cảnh, kim khẩu ngọc ngôn, lối đi màu đen mà Vân gia lão tổ vừa mở ra lập tức bị hàn gắn lại. “Không!” Lối đi màu đen đó chính là nơi luân hồi. Vân gia lão tổ thấy vậy tức thì hét lên một tiếng thảm thiết, hồn phách chấn động dữ dội, mặt mày dữ tợn nhìn chằm chằm về phía Lữ Dương: “Ngươi dám lừa ta?” “Ngươi làm gì được ta?” Lữ Dương cười nhạt. Chỉ thấy bên ngoài bí cảnh lại có một bàn tay khổng lồ vươn vào, tóm lấy luồng kiếm khí đang dây dưa không dứt với hắn, nhẹ nhàng bóp một cái, tức khắc nghiền nó thành bột mịn. Thần thông có mạnh đến đâu, đối mặt với vị cách cao hơn cũng vẫn vô dụng. “Đây chính là Trúc Cơ.” Lữ Dương trong lòng thầm than. Dù đã thấy rất nhiều lần sự áp đảo của Trúc Cơ Chân Nhân đối với Luyện Khí tu sĩ vẫn khiến hắn không khỏi kính sợ. Giây tiếp theo, thân ảnh của Âm Sơn Chân Nhân liền xuất hiện bên cạnh Lữ Dương. “Làm tốt lắm.” Âm Sơn Chân Nhân khen một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía hồn phách của Vân gia lão tổ, cười lớn: “Hóa ra là Vân Thanh Xuyên, lão già nhà ngươi.” “Âm Sơn.” Con ngươi của Vân gia lão tổ đảo một vòng, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói ra thì Âm Sơn Chân Nhân đã đưa tay vỗ một chưởng lên hồn phách của ông ta. Ầm! Ngay sau đó, toàn bộ ý thức của Vân gia lão tổ đều bị Âm Sơn Chân Nhân xóa sạch, chỉ còn lại một đạo hồn phách trống rỗng bị hắn nắm trong tay. Suy cho cùng, ông ta đã rớt khỏi vị cách Trúc Cơ, một đạo hồn phách tuy còn sót lại chút vị cách, nhưng cũng không thể nào so được với một Trúc Cơ Chân Nhân thật sự. Huống hồ Âm Sơn Chân Nhân sau chuyện ở Khô Lâu Sơn, tu vi cũng đã có phần tăng tiến, hiện đã là Trúc Cơ trung kỳ. Ong ong! Vân gia lão tổ vừa chết, Cứu Thiên Nghi không còn chủ nhân, Âm Sơn Chân Nhân tự nhiên cũng không khách sáo, tại trận thu lấy trấn áp, cũng cầm trong tay mà ngắm nghía. “Bảo bối tốt, thật sự là bảo bối tốt.” Vân gia lão tổ có thể thông qua bảo vật này để che giấu thiên cơ, đầu thai vào bí cảnh mà không ai hay biết, đủ thấy phẩm chất của nó cao đến mức nào, khiến Âm Sơn Chân Nhân cũng không kìm được mà động lòng. Tuy nhiên, việc này liên quan đến Ngọc Xu Kiếm Các, lại là hồn phách của một Trúc Cơ Chân Nhân, theo môn quy mình bắt buộc phải trình báo lên trên, để Chưởng giáo định đoạt. Nhưng một khi trình báo, món kỳ bảo này cũng không thể giấu được nữa, tất sẽ trở thành mục tiêu của mọi người, với thực lực và địa vị của mình chưa chắc đã giữ được. Đúng lúc này, Lữ Dương đột nhiên tiến lên, cúi người hành lễ: “Sư huynh, sư đệ cả gan có một yêu cầu quá đáng. Không biết có thể mượn hồn phách của vị Trúc Cơ chính đạo kia dùng một chút được không ạ, trong vòng mười năm nhất định sẽ nguyên vật trả lại.” “Ồ? Ngươi muốn hồn phách của lão già này?” Âm Sơn Chân Nhân nhướng mày, rồi lắc đầu nói: “Ngươi đúng là dám nghĩ. Nhưng việc này liên quan đến Kiếm Các, ta sau khi bẩm báo Chưởng giáo tất sẽ tra hỏi, đến lúc đó hồn phách và pháp bảo này đều không giữ lại được đâu.” “Nhưng mà cũng không phải không có cách lách luật.” Nói đến đây, Âm Sơn Chân Nhân đột nhiên chuyển giọng, cười như không cười nhìn Lữ Dương: “Rất nhiều chuyện chỉ cần không đặt lên cân thì ngàn cân cũng chỉ nặng bốn lạng.” “Nếu ngươi giúp ta giấu nhẹm chuyện này, không ai bẩm báo, không ai truy cứu, thì cả hồn phách và pháp bảo đều có thể giữ lại được.” Lữ Dương nghe vậy sững người, sau đó lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Ẩn giấu chuyện gì ạ?” “Tốt! Không hổ là đệ tử Thánh Tông ta, ngươi có thể làm nên chuyện lớn!” Hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không cần nói. Giây tiếp theo, Âm Sơn Chân Nhân liền ném hồn phách của Vân gia lão tổ vào tay Lữ Dương, tiếp đó lại thu Cứu Thiên Nghi rồi ung dung rời đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang