[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài
Chương 61 : Kẻ này, tuyệt đối không thể giữ lại!
Người đăng: Bụt
Ngày đăng: 17:19 12-09-2025
.
Biết được tin dữ, Vân Tri Thu không dám chậm trễ, vội vàng đến một gian tĩnh thất sâu trong từ đường.
Trong tĩnh thất, chỉ thấy khói lượn lờ, một ngọn đèn cầy đang từ từ cháy, thoạt nhìn ánh sáng rực rỡ, nhưng dầu trong đèn đã chẳng còn bao nhiêu.
Giây tiếp theo, một tiếng ho nhẹ từ trong làn sương mù truyền ra.
“Tri Thu, lại đây...”
Giọng nói vừa dứt, khói tan đi, để lộ một lão nhân mặc hoa phục, dung mạo già nua nhưng lưng vẫn thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Vân Tri Thu lập tức cúi đầu bái kiến: “Bái kiến Lão tổ.”
“Đứng lên đi.” Vân gia lão tổ cười nhạt: “Không cần lo lắng, đây là lần thứ hai ta chuyển thế, đã có kinh nghiệm, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
“Chỉ tiếc là sau khi ta chuyển thế, ít nhất phải hai mươi năm nữa mới có hy vọng trở về, trong khoảng thời gian đó gia tộc không có ai trấn giữ.”
“Tri Thu tội đáng muôn chết!”
Vân Tri Thu càng thêm suy sụp. Ông ta hiểu ý tứ ngoài lời của Lão tổ. Vân Diệu Chân, tộc nhân ưu tú nhất của gia tộc trong trăm năm gần đây, hạt giống Trúc Cơ thực sự!
Một thiên chi kiêu nữ như vậy lại vì một phút sơ suất của ông ta mà chết trong tay ma đầu.
Vì chuyện này, uy vọng của ông ta trong tộc tụt dốc không phanh. Nhà họ Vân cũng vì không còn hạt giống Trúc Cơ mà vô hình trung bị tổn hại rất nhiều thanh thế.
Những năm qua, Vân Tri Thu không biết bao nhiêu lần qua lại chiến trường chính ma, muốn tìm Lữ Dương để báo thù, kẻ đã giết Vân Diệu Chân năm xưa, kết quả lại chẳng thu được gì. Sau khi dò hỏi kỹ càng mới biết, con rùa già đó lại ở lì trong Thánh Tông suốt sáu mươi năm! Tức đến nỗi Vân Tri Thu không nhịn được mà chửi ầm lên.
“Ngươi cũng không cần quá tự trách.”
Vân gia lão tổ sắc mặt bình tĩnh: “Khô Lâu Sơn sáu mươi năm trước là do ma đầu bày bố cục, che đậy thiên cơ, nói cho cùng vẫn là do ta không tính toán được trước.”
“Nếu không phải vậy, tuyệt đối không thể để ngươi và Diệu Chân đến Khô Lâu Sơn.”
“Tóm lại, Diệu Chân đã chết, Vân gia ta bây giờ phải tìm con đường khác. Cho nên cách đây không lâu, ta đã đồng ý nhận nhiệm vụ mà chưởng giáo giao phó.”
“Cái gì?”
Vân Tri Thu nghe vậy lập tức kinh hãi: “Nhiệm vụ của chưởng giáo lẽ nào là muốn mượn thân chuyển thế của Lão tổ ngài, để chặn giết hạt giống Trúc Cơ của Ma Tông?”
Chuyện thế này trên chiến trường chính ma cũng không phải là hiếm.
Vân gia Lão tổ nghe vậy cũng gật đầu: “Nếu có thể chém giết hạt giống Trúc Cơ của Ma Tông, ắt sẽ nhận được đại công đức, cũng có thể xem như tư lương cho con đường tu hành của ta sau này.”
“Nhưng lão tổ đã chuyển thế một lần rồi mà.”
Tu sĩ Trúc Cơ khi chuyển thế lần đầu tiên chắc chắn sẽ là thiên mệnh chi tử vạn người có một, công đức và khí số không ai lay chuyển nổi, cũng là người có hy vọng lớn nhất trở lại cảnh giới Trúc Cơ.
Thế nhưng, lần chuyển thế thứ hai lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Đặc biệt là trong ba trăm năm qua, tu vi của Vân gia Lão tổ không hề tăng tiến nhiều, vẫn chỉ dừng lại ở Trúc Cơ sơ kỳ. Điều này càng khiến cho việc chuyển thế thêm vô vàn biến số.
“Đời người ở thế gian, sao có thể không tranh một phen.”
Vân gia Lão tổ thản nhiên cười: “Mấy ngày trước, Chưởng giáo có thôi diễn nhân quả và phát hiện Luyện Pháp Bí Cảnh của Ma Tông đã nảy sinh biến số, có lẽ đây là cơ hội trời cho.”
“Luyện Pháp Bí Cảnh của Ma Tông đã khiến hàng trăm triệu sinh hồn không thể nhập luân hồi, Chưởng giáo đã sớm bất mãn về chuyện này. Lần này, ngài không chỉ giúp ta đầu thai vào trong đó sau khi chuyển thế, mà còn đích thân che giấu thiên cơ, đảm bảo không một ai có thể phát giác. Hơn nữa, ta vừa chào đời là có thể thức tỉnh ký ức, không còn vướng phải thai trung chi mê.”
“Như vậy, ta có thể nhân cơ hội phá vỡ bí cảnh, để những sinh hồn kia trở về luân hồi.”
Nói đến đây, Vân gia Lão tổ cũng lộ vẻ mong chờ: “Nếu lần này thành công, chắc chắn sẽ là một đại công đức, cũng giúp ta khôi phục lại cảnh giới Trúc Cơ.”
“Lại có chuyện như vậy sao? Đây thực sự là đại hạnh của Vân gia ta!”
Vân Tri Thu nghe xong, vẻ mặt cuối cùng cũng lộ rõ sự phấn chấn. Điều nguy hiểm nhất khi một tu sĩ Trúc Cơ chuyển thế chính là giai đoạn đầu đời vẫn còn bị thai trung chi mê trói buộc.
Ấy vậy mà, với sự tương trợ của Chưởng giáo, lần này lão tổ nhà mình vừa chuyển thế đã có thể phá giải được thai trung chi mê!
Điều này vô hình trung đã làm cho cơ hội lão tổ trở lại Trúc Cơ tăng lên rất nhiều. Một khi lão tổ công thành danh toại, Vân gia có thể tiếp tục huy hoàng thêm ba trăm năm nữa!
Sau đó, Vân gia Lão tổ lại cẩn thận dặn dò thêm một hồi, bao gồm cả việc sau khi ông ta chuyển thế, phải làm sao để giả tạo ra cảnh tượng ông ta vẫn còn tại thế, nhằm kéo dài thời gian chờ ông ta trở về. Mãi cho đến khi ánh lửa trong ngọn đèn bên cạnh leo lét dần, sắp lụi tàn, Vân gia Lão tổ mới dường như vẫn còn điều muốn nói mà phất tay: “Mọi việc đã chuẩn bị xong, ngươi đi đi.”
Vân Tri Thu lập tức cúi lạy lần nữa, cung kính nói: “Xin chúc lão tổ chuyển thế bình an, sớm ngày trở về!”
Vân Tri Thu đợi một lát mà không nghe thấy tiếng Lão tổ đáp lại, khi ngẩng đầu lên thì ngọn đèn đã tắt, Vân gia Lão tổ đã sớm không còn hơi thở.
...
Khi ấy đang là mùa đông khắc nghiệt, đất trời một màu trắng xóa.
Mấy chục năm trước, thiên hạ đại loạn vì Thiên Thư xuất thế. Một trong các quyển Thiên Thư lại rơi vào tay Hạo Nhiên Thư Viện, một thế lực tôn sùng hoàng quyền, vì vậy loạn thế đã bị trấn áp.
Sau đó, hôn quân của Đại Chu đột ngột băng hà, tân quân lên ngôi.
Trớ trêu thay, vì đại loạn đã giết quá nhiều người, nên sau khi thiên hạ bình định, áp lực dân số không còn nữa, kết quả ngược lại tạo ra một cảnh thái bình thịnh thế.
Tân quân cũng vì thế mà được mệnh danh là vị vua trung hưng của Đại Chu.
Chỉ cần nhìn vào kinh thành Thiên Kinh của Đại Chu là có thể thấy rõ điều này. Của rơi ngoài đường không ai nhặt, đêm ngủ không cần đóng cửa, dù là ban đêm cũng vẫn một cảnh ca múa thái bình.
Tại một góc phía đông bắc của thành Thiên Kinh, sâu trong một tòa phủ đệ.
Trước cửa phòng sinh, một nam nhân vẻ mặt uy nghiêm đang lo lắng đi đi lại lại, mãi cho đến khi trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng khóc oe oe vang dội.
“Lão gia! Sinh rồi! Sinh rồi!”
Ngay sau đó, cửa phòng sinh mở ra, một nha hoàn vội vã chạy ra, lớn tiếng reo lên: “Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia! Phu nhân đã sinh một bé trai!”
Nghe vậy, người nam tử trung niên lập tức ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Trời không tuyệt đường Ngụy gia ta, cuối cùng cũng có một mụn nhi tử! Tốt! Tốt lắm! Hôm nay tất cả mọi người đều có thưởng!”
Người nam tử tên là Ngụy Thiết Y, hai mươi năm trước xuất thân tầm thường, nhưng trong cuộc chiến dẹp loạn của Đại Chu đã tỏa sáng rực rỡ, lập nên chiến công hiển hách, được phong làm Định Bắc Hầu. Hắn cũng là người có tiếng tăm ở thành Thiên Kinh, được xem là một trong những võ huân trụ cột. Nay Ngụy gia có thêm nhi tử, tự nhiên phải ăn mừng linh đình.
Tuy nhiên cùng lúc đó, bên trong phòng sinh.
Đứa trẻ sơ sinh tuy vẫn đang gào khóc, nhưng không một ai có thể nhận ra, bên trong cơ thể yếu ớt này đang ẩn chứa một linh hồn vô cùng khổng lồ.
“Thành công rồi.”
Vân gia Lão tổ chuyển thế thành công, bản ngã và ký ức tức thời tỉnh lại. Ông ta không khống chế bản năng của cơ thể mà ngồi xếp bằng trong thức hải, bắt đầu âm thầm thôi diễn.
“Đại Chu, Thiên Thư, he he, thì ra là vậy, là Thánh Nhân Đạo.”
Chỉ trong nháy mắt, Vân gia Lão tổ đã nhìn thấu một phần chân tướng. Dù sao với thân phận là một Trúc Cơ Chân Nhân của Kiếm Các, ông ta không hề xa lạ gì với các loại công pháp của Thánh Tông.
Thánh Nhân Đạo lại càng là một công pháp kinh diễm trong số đó, ông ta tự nhiên không thể không nhận ra.
Đây chính là ưu thế của việc Trúc Cơ chuyển thế.
Dù cho tu vi sau khi chuyển thế không còn, linh hồn cường đại vẫn giúp ông ta có thể dễ dàng thôi diễn nhân quả, lay động khí số, đối với tu sĩ Luyện Khí Kỳ quả thực là nghiền ép tuyệt đối.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, Vân gia Lão tổ nhíu mày.
Bởi vì khi ông ta thôi diễn xem rốt cuộc là kẻ nào đang tu luyện Thánh Nhân Đạo, kết quả lại là một khoảng không hư vô, dường như mạng lưới nhân quả trên người đối phương đã bị cắt đứt hoàn toàn.
“Thú vị đây, một bí bảo che giấu thiên cơ sao?”
Ngay lập tức, đôi mày của Vân gia Lão tổ giãn ra. Ông ta sớm đã biết sau lần chuyển thế này, thuật bói toán sẽ cực kỳ quan trọng, nên đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Vì vậy, ông ta cũng đã mang theo một món thiên cơ bí bảo.
“Có Cứu Thiên Nghi do Chưởng giáo ban cho ở đây, bí bảo che giấu thiên cơ nào cũng vô dụng.”
Vân gia Lão tổ tâm niệm vừa động, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một pháp bảo hình cầu. Dùng nó để bói toán, trong nháy mắt đã phá tan tầng nhân quả bị che đậy.
Giây tiếp theo, Vân gia Lão tổ sững sờ.
Nhưng rất nhanh, ông ta không nhịn được mà ngửa mặt lên trời cười lớn: “Trăm nhân ắt có quả, trăm nhân ắt có quả! Thì ra là vậy, nhân quả, quả báo đúng là không sai một ly!”
“Lữ Dương!”
Nhẩm đi nhẩm lại cái tên đã giết chết Vân Diệu Chân, người mà ông ta từng đặt rất nhiều kỳ vọng, vậy mà vẫn ung dung tự tại suốt sáu mươi năm qua, sát ý trong lòng Vân gia Lão tổ tăng vọt.
Đặc biệt là sau khi vận dụng Cứu Thiên Nghi và nhìn thấu vô số thông tin về Lữ Dương.
“Thái Âm Thuế Hình Thi Giải Chân Pháp, Thánh Nhân Đạo, Tam Phẩm Chân Khí, Đạo Thiên Cơ Bí Thuật... Nếu tất cả đều tu thành, tên tiểu tử này có đến bốn thành hy vọng đột phá Trúc Cơ!”
Nghĩ đến đây, trong mắt Vân gia Lão tổ chợt lóe lên một tia hàn quang.
Tên này tuyệt đối không thể để lại!
.
Bình luận truyện