[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài

Chương 54 : Vận tới, đất trời cùng chung sức

Người đăng: Bụt

Ngày đăng: 17:18 12-09-2025

.
Bên ngoài phường thị Khô Lâu Sơn, bên trong một động phủ tạm thời được mở ra. Chỉ thấy ráng mây bảy màu bốc lên lượn lờ, và trong làn mây đó, một nữ tử thiên tư quốc sắc đang ngồi đả tọa điều tức, mỗi lần hít thở đều có ráng mây thu vào. Một lát sau, tất cả ráng mây cuối cùng cũng hợp nhất. Ngay sau đó, màu sắc của ráng mây bảy màu dần dần hòa quyện, cuối cùng hóa thành một luồng thần quang trắng tinh khiết đến cực điểm, không có chút tạp sắc nào chiếu rọi xuống. “Ta thành công rồi!” Thần quang trắng tinh vừa ngưng tụ, nữ tử trong ráng mây lập tức mở mắt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Thất Sắc Thuần Quang Khí, ta đã Luyện Khí viên mãn!” Pháp môn nàng tu luyện là do một vị trưởng lão Thánh Tông truyền dạy, luyện ra Thất Sắc Thuần Quang Khí nhìn như màu trắng tinh, nhưng thực chất là do bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím dung hợp lại. Mỗi một luồng ráng mây đều có nghĩa là một lần tinh luyện, sau bảy lần tinh luyện, phẩm cấp chân khí đạt tới tứ phẩm! “Như vậy cũng xem như có hy vọng Trúc Cơ rồi.” Phi Hà Tiên Tử cảm thán một tiếng. Về phần tứ phẩm chân khí không có duyên với Kim Đan, đối với nàng cũng không có ảnh hưởng gì, dù sao nàng vốn cũng không trông mong vào Kim Đan đại đạo. “Lần này tìm được một viên Thái Hà Thạch cũng xem như là cơ duyên.” “Chỉ tiếc cho Lữ sư đệ, tu hành là nghịch thiên mà đi. Nếu hắn cũng cùng ta rời khỏi phường thị, có lẽ cũng có vài phần hy vọng Luyện Khí viên mãn.” Một sớm đột phá, tâm tư của Phi Hà Tiên Tử cũng đã khác. Trước kia phải nương tựa vào Lữ Dương, là vì hắn trấn giữ phường thị, có thể sánh ngang với Luyện Khí đại viên mãn. Nhưng bây giờ nàng đã đột phá, Lữ Dương không còn quan trọng như vậy nữa. Dù sao thì, “sánh ngang” cuối cùng vẫn không bằng được. Bỏ trận pháp ra, thực lực của Lữ Dương trong mắt nàng đã không còn đáng xem. Hơn nữa, đối với hành vi quá mức thận trọng trước đây của Lữ Dương, Phi Hà Tiên Tử trong lòng có chút bất mãn, chỉ cảm thấy đó là lời thoái thác do thực lực của Lữ Dương quá yếu. Ầm! Ngay lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, trên vòm trời linh triều cuộn trào, linh khí cuồn cuộn ập đến, suýt nữa khiến Phi Hà Tiên Tử lảo đảo ngã nhào. “Xảy ra chuyện gì?” Phi Hà Tiên Tử vội vàng cưỡi độn quang bay lên không trung, nhìn về phía trung tâm dị biến nơi linh triều đang cuộn tới, sau đó gương mặt xinh đẹp của nàng đột nhiên biến sắc. “Là phường thị?” Ầm ầm ầm! Tiếng nổ lớn thứ hai, lại một đợt linh triều nữa, giống như có ai đó đã kích nổ một quả bom linh khí. Phi Hà Tiên Tử vội vàng dùng Thất Sắc Thuần Quang Khí để bảo vệ bản thân. Thế nhưng so với uy thế trời đất mênh mông kia, Thất Sắc Thuần Quang Khí của nàng cuối cùng vẫn thiếu một bước quan trọng nhất, tứ phẩm chân khí khó mà giữ vững. Trong chốc lát, nàng như một chiếc thuyền con trước sóng to gió lớn, không ngừng chao đảo, thần quang vốn có màu trắng tinh cũng bị đánh cho dần hiện ra bảy sắc cầu vồng. “Đây là dư chấn của trận đấu pháp!” Phi Hà Tiên Tử vừa tế ra Tê Hà Yên La Tráo để ổn định thân hình, vừa lộ vẻ kinh hãi: “Có thể gây ra dị tượng thế này, có người đang đại chiến ở phường thị?” Lữ sư đệ sẽ không chết rồi chứ? Phi Hà Tiên Tử trong lòng rùng mình, lập tức bay về hướng phường thị. Kết quả là từ xa đã thấy ở trung tâm linh triều, một bóng người đang bị mọi người vây công. Có ba người đang vây công, Phi Hà Tiên Tử nhận ra họ xong, vẻ mặt càng thêm kinh hãi. “Thái Ất Kiếm Vân Tri Thu của Ngọc Xu Kiếm Các, Phiên Thiên Lực Sĩ Âu Dương Phong của Thần Võ Môn, tán tu Phục Ma Thiền Sư Minh Thiền, bọn họ đang liên thủ?” Tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy trên không phường thị Khô Lâu Sơn, một tòa huyết sắc kiếm trận trải rộng khắp trời đất, vạn ngàn huyết quang hóa thành một con Bát Trảo Chân Long có vảy vuốt rõ ràng, sống động như thật, tả xung hữu đột, vẫy đuôi húc sừng, cuối cùng còn đột nhiên phát ra một tiếng long ngâm, chính tiếng long ngâm này đã dấy lên linh triều. “Phá!” Mỗi lần linh triều bùng nổ, đều ép Vân Tri Thu, Âu Dương Phong, Minh Thiền tạm thời lùi lại. Nhưng rất nhanh ba người lại chấn chỉnh đội hình, lần nữa áp lên. “A di đà Phật, không ngờ Lữ thí chủ lại có cơ duyên như vậy, đó là tam phẩm chân khí!” Minh Thiền chắp tay, trên gương mặt vốn luôn bình thản lộ ra một tia khác lạ. Tam phẩm chân khí đó! Đây đã là cấp bậc chân truyền của các đại phái rồi! Nghĩ đến đây, vẻ mặt Minh Thiền càng thêm từ bi: “Thí chủ quả nhiên có duyên với bần tăng. Lần này đưa thí chủ vào luân hồi, bần tăng phải hỏi ra được tam phẩm chân công của thí chủ, đợi thí chủ ngày sau chuyển thế trở về, bần tăng cũng sẽ đem công pháp trả lại nguyên vẹn cho thí chủ, thành toàn cho duyên sư đồ của chúng ta.” “Lừa trọc chết đi!” Lữ Dương cười lạnh một tiếng, con đại long do chân khí của hắn hóa thành lại gầm lên một tiếng nữa, đồng thời Huyết Dương Kiếm Hoàn cũng hiện ra, kiếm trận trên đó ầm ầm khuếch trương. “Thiện tai, thiện tai. Chúng ta đang thay trời hành đạo, thí chủ hà cớ gì phải cố gắng trong vô vọng?” Minh Thiền thấy vậy cũng không đánh cứng, lập tức giũ tấm áo cà sa trên người, những viên ngọc Như Ý, ngọc Ma Ni, ngọc Tịch Trần... Thất Bảo trên áo trong nháy mắt tỏa ra Phật quang rực rỡ. Dựa vào luồng Phật quang hộ thân này, ông ta ung dung lùi lại, không bị kiếm trận của Lữ Dương cuốn vào. Thực tế, Lữ Dương có thể cầm cự đến bây giờ, công lao của Huyết Dương Kiếm Hoàn là không thể phủ nhận. Dù sao thì đại trận trong kiếm hoàn có thể khiến Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang chắc chắn đánh trúng mục tiêu, uy lực cực mạnh. Mỗi khi rơi vào thế yếu, hắn đều có thể dựa vào đó để lật ngược tình thế. Đương nhiên nếu lỡ có sơ suất, vẫn còn Bách Hài Hoàn Chân Đại Trận bảo vệ hắn một mạng, giúp hắn làm lại từ đầu. Ngoài ra, cũng có một lý do là cả ba người đều không muốn dốc toàn lực. Bọn chúng sợ Huyền Âm Nhiếp Hình Đại Pháp của Lữ Dương. Lữ Dương trong lòng biết rõ, đấu pháp càng kịch liệt, khí cơ của bản thân càng có khả năng bị tiết lộ. Một khi bị Lữ Dương tóm được, đó chắc chắn sẽ là một đòn chí mạng. Vì vậy, kế hoạch của ba người Vân Tri Thu rất đơn giản. Cứ thế này hao tổn với Lữ Dương. Dù sao họ cũng là ba vị Luyện Khí đại viên mãn, chiến lực đều không tầm thường. Lúc này ba người liên thủ đối phó với một kẻ Luyện Khí tầng tám, phần thắng đã là mười mươi, cho dù Lữ Dương có hai tòa đại trận chống lưng cũng là vô ích. “Nếu ta chỉ có Luyện Khí tầng tám, thì đúng là như vậy thật.” Ánh mắt Lữ Dương khẽ động, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng đột nhiên nảy sinh một sự giác ngộ. Chính là hôm nay, chính là bây giờ, nên xung quan đột phá! Ngay sau đó, Lữ Dương ngửa mặt lên trời thét dài. Và chân khí của hắn cũng vào giây phút này bùng nổ dữ dội, lại đang tấn công vào cảnh giới Luyện Khí tầng chín! Thấy cảnh này, Vân Tri Thu và những người khác đều sững sờ, rồi phá lên cười nhạt: “Hạng người vô tri! Đột phá trong lúc đấu pháp? Đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi à?” Đột phá trong lúc đấu pháp khác nào tự tìm đường chết! Người tu hành, ai khi đột phá mà không phải là tĩnh tọa bế quan? Chỉ vì khi đột phá, chân khí bùng nổ, cần phải toàn tâm toàn ý. Nhưng nếu ngươi đang đấu pháp, có kẻ địch bên ngoài quấy nhiễu, làm sao có thể tập trung tâm thần vào việc đột phá? Tuy nhiên ngay lúc này, trên bầu trời Khô Lâu Sơn. Tại một nơi “cao và cao hơn nữa”, chỉ một cái liếc mắt, vạn vật nơi Khô Lâu Sơn đã hiện rõ trong tầm nhìn, chẳng khác gì những hình nhân bày biện trên sa bàn. “Thú vị, có can đảm, cũng biết nhìn thời thế, không tồi.” Âm Sơn Chân Nhân cười khẽ một tiếng, sau đó đưa tay ra, gảy nhẹ một cái như đang gảy dây đàn. Cục diện vốn chắc chắn phải chết bỗng nhiên thay đổi! Sự thay đổi này chỉ có Lữ Dương là cảm nhận sâu sắc nhất. Ngay vừa rồi, hắn còn cảm thấy chân khí của mình rối loạn, cưỡng ép đột phá mà chuẩn bị không đủ, rất có khả năng sẽ tẩu hỏa nhập ma. Nhưng đột nhiên, tất cả đều thay đổi. Chân khí “rối loạn” một cách vừa vặn đến hoàn hảo, như thể gặp vận may lớn mà trùng khớp với những gì cần thiết để đột phá. Bình cảnh cũng “bất ngờ” không khó như trong tưởng tượng, vừa vặn bị hắn một lần xông qua mà phá vỡ. Cả trạng thái của hắn cũng vậy, *phúc chí tâm linh, như thể bản năng mà ổn định lại tu vi sau khi đột phá. ( Dịch: khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra) Trùng hợp, may mắn đến mức khó tin! Đây chính là cảm giác của “thiên mệnh chi tử” sao? Vận tới, đất trời cùng chung sức, hắn thậm chí không cần cố ý làm gì, cũng có thể đạt được kết quả mình mong muốn! Ầm! Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người Vân Tri Thu, Lữ Dương hiên ngang phá quan, tu thành môn cuối cùng của Cửu Biến Hóa Long Quyết, Phi Ngư Biến. Mà Phi Ngư Biến, lại chuyên về “phá quan”! Vì vậy, Lữ Dương không hề dừng lại, chân khí vừa đột phá lại lần nữa bùng nổ, dưới sự gia trì của Phi Ngư Biến, tấn công vào bình cảnh của Luyện Khí tầng mười! Rồi hắn lại “thuận lý thành chương” mà đột phá! Cửu biến hóa rồng, Luyện Khí viên mãn! “Ngao!” Trong chốc lát, tiếng rồng ngâm trong trẻo vang vọng khắp cả Khô Lâu Sơn! Âm thanh lướt qua Vân Tri Thu và những người khác, để lộ ra những gương mặt cứng đờ và kinh ngạc. “Không thể nào. Không đúng! Có chân nhân đang khuấy động nhân quả?” Giây tiếp theo, ba người Vân Tri Thu cuối cùng cũng phản ứng lại, mặt lộ vẻ kinh hoàng. Chỉ thấy Lữ Dương ngạo nghễ đứng giữa trời, sau đó quay đầu nhìn ba người, nở một nụ cười lạnh lẽo: “Hiểu chưa? Ta đây mới gọi là thay trời hành đạo!” Trúc Cơ Chân Nhân một niệm khởi, trời đất từ đây đổi khác! Đối với tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ Chân Nhân chính là trời. Kẻ nào có chân nhân làm chỗ dựa, kẻ đó mới là thiên mệnh chi tử, kẻ đó mới là đang thay trời hành đạo! “A di đà Phật.” Giây tiếp theo, Minh Thiền không nói hai lời, giũ áo cà sa, Phật quang bùng nổ, là người đầu tiên biến mất không thấy đâu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang