[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài
Chương 47 : Tiềm long bất xuất uyên
Người đăng: Bụt
Ngày đăng: 17:15 12-09-2025
.
Có lẽ là chim sợ cành cong, có lẽ là lo lắng chuyện không đâu, nhưng dù thế nào đi nữa, Lữ Dương hiện giờ đều cảnh giác với tất cả các thế lực có bóng dáng Trúc Cơ.
Nhất là những thế lực để mắt tới hắn.
Khác với kiếp trước, kiếp này ta có thần phù che chở, Bổ Thiên Phong không thể tính kế được ta, Thần Võ Môn là chính đạo chắc sẽ không hại người mình. Nói như vậy, vị Trúc Cơ Chân Nhân vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, mưu đồ Khô Lâu Sơn, rất có thể chính là kẻ đứng sau Tam Hà Hội!
Lữ Dương càng nghĩ càng thấy Tam Hà Hội đáng ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn không hề biến sắc: “Thì ra là vậy, chẳng lẽ nhị sư huynh muốn gặp ta?”
Phi Hà Tiên Tử gật đầu: “Không sai, nhị sư huynh đến Khô Lâu Sơn, đang cần vài người trợ giúp đắc lực, nên hy vọng sư đệ có thể ra tay.”
Trợ giúp? Hay là làm bia đỡ đạn thì có!
Lữ Dương dứt khoát lắc đầu: “Ta tuy có biết chút ít về trận pháp, nhưng nói cách khác, rời khỏi trận pháp thì thực lực của ta giảm mạnh. Làm sao dám nhận sự ưu ái của nhị sư huynh?”
“Hay là phiền nhị sư huynh mời người tài giỏi khác vậy.”
Lữ Dương nói những lời này với khí thế rất vững vàng.
Tuy hắn đã gia nhập Tam Hà Hội, còn ký cả pháp khế, nhưng hắn không phải là nô ɭệ của Tam Hà Hội, chút quyền tự chủ này vẫn có, ai có thể ép buộc hắn chứ?
Phi Hà Tiên Tử hiển nhiên cũng nghĩ vậy, nên chỉ đến truyền lời mà thôi.
Bây giờ lời đã truyền xong, vẻ mặt nàng cũng dần trở nên ám muội, đôi má trắng nõn ửng hồng, ánh mắt long lanh ẩn chứa vạn phần quyến rũ.
“Sư đệ, gần đây thiếp thân có một vài chỗ không hiểu về trận pháp, mong sư đệ chỉ giáo nhiều hơn…”
“Vậy thì tốt quá.”
Lữ Dương lập tức phấn chấn hẳn lên...
...
Ba tháng sau đó, nhịp sống của Lữ Dương cũng chậm lại.
Mỗi ngày không cùng Phi Hà Tiên Tử luận đạo thì cũng ra ngoài nghiên cứu Bách Hài Hoàn Chân Đại Trận. Đôi khi hứng lên, hắn làm cả hai việc cùng một lúc.
Tuy nhiên, trái ngược với cuộc sống tĩnh lặng của hắn, Khô Lâu Sơn bên ngoài phường thị lại loạn như một nồi cháo.
Không chỉ có Thần Võ Môn và Sơ Thánh Tông, mà các tông môn phụ thuộc dưới trướng hai bên, thậm chí cả một số tán tu có thần thông kinh người cũng bị thu hút tới.
Ba phe gặp nhau, tự nhiên là đánh đến trời long đất lở.
Trong thời gian đó, vài di tích của Vu Quỷ đạo thượng cổ bị đào lên, càng chứng thực sự tồn tại của bí cảnh Vu Quỷ.
Cũng chính vào lúc này, Phi Hà Tiên Tử mang đến cho hắn một tin tức, nói rằng Triệu Húc Hà đã mượn danh của hắn để cướp không ít cơ duyên bên ngoài phường thị.
Không ngờ danh tiếng của mình lại hữu dụng đến vậy.
Lữ Dương nghe xong cũng có chút bất ngờ. Triệu Húc Hà mấy lần tranh đoạt cơ duyên rơi vào hiểm cảnh, cuối cùng đều nhờ vác danh của hắn ra mới chuyển nguy thành an.
Rất rõ ràng, cái chết của Âu Dương Hạo Trạch thực sự đã khiến nhiều người kiêng dè hắn.
Dĩ nhiên, cũng là do Triệu Húc Hà rất thông minh, biết tiến biết lùi, cho đến nay vẫn chưa chọc vào những nhân vật thực sự lợi hại, nên mới có thể cáo mượn oai hùm như vậy.
“Sư đệ, việc này đệ thật sự không quan tâm sao?”
Phi Hà Tiên Tử mặt đằng đằng sát khí, lời nói lạnh như băng: “Kẻ này mượn danh của đệ, gây thêm nhân quả cho đệ. Theo ta thấy, chi bằng giết hắn trước cho xong!”
“Không cần để ý đến hắn.”
Lữ Dương lắc đầu, Triệu Húc Hà bây giờ căn bản không quay lại phường thị, một lòng tìm kiếm di tích của Vu Quỷ đạo thượng cổ và bí cảnh Vu Quỷ kia trên Khô Lâu Sơn.
Mình muốn giết hắn thì phải rời khỏi phường thị.
Nhưng làm sao có chuyện đó được?
“Cứ mặc kệ hắn đi. Lúc trước hắn đã thế chấp vay của ta một khoản điểm cống hiến, ta cũng đã đồng ý cho hắn mượn danh của ta, không có gì để nói cả.”
Tiễn Phi Hà Tiên Tử đi rồi, vẻ mặt Lữ Dương dần dần thu lại.
“Ha ha!”
“Thú vị thật, mấy tháng nay, những gì ta nghe được, thấy được, dường như chuyện nào cũng đang thúc giục, muốn ta rời khỏi phường thị?”
Trong lòng Lữ Dương bất giác nảy ra một từ: Kiếp số!
Mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nhỏ bé, lại bị một Trúc Cơ Chân Nhân để mắt tới, thôi diễn nhân quả, bày trăm phương ngàn kế, đây không phải là kiếp số thì cái gì mới là kiếp số?
Nhân quả à, thứ chết tiệt!
“Dù thế nào đi nữa, khi kiếp số ập đến, tuyệt đối không thể tùy tiện nổi giận, chỉ có thể khép chặt cửa động, lặng lẽ tụng đọc ba hai cuốn Hoàng Đình, mới có hy vọng tránh được một kiếp”
Đầu tiên là Tam Hà Hội dùng ngoại lực gây áp lực.
Bây giờ lại là Triệu Húc Hà dùng nội tình lôi kéo.
Ngươi muốn câu ta thế nào cũng mặc, ta đây nhất quyết không cắn câu. Tiềm long bất xuất uyên, ông đây cứ án binh bất động, xem các ngươi làm gì được nào?
Nghĩ đến đây, Lữ Dương chợt thấy tâm cảnh sáng tỏ, những suy nghĩ có phần nóng nảy vừa rồi lại trở về tĩnh lặng, toàn thân nhẹ nhõm, dường như đã thoát khỏi một tầng nhân quả.
Thời gian trôi qua, một tháng nữa lại đến.
Cách phường thị Khô Lâu Sơn hơn ngàn dặm về phía đông.
Chỉ thấy một đạo độn quang đang liều mạng bỏ chạy, dường như còn dùng đến thủ đoạn đốt cháy tinh huyết. Phía sau là bảy, tám đạo độn quang đang đuổi theo sát gót.
“Triệu Húc Hà! Ngươi chạy đi đâu!”
Những kẻ truy sát ai nấy đều mình mặc giáp trụ, tay cầm vũ khí sắc bén, khí huyết ngút trời, rõ ràng là đệ tử của Thần Võ Môn. Tu vi của họ phổ biến ở Luyện Khí hậu kỳ, không có ai đạt đến Luyện Khí đại viên mãn.
Nếu không, với tu vi của Triệu Húc Hà cũng khó mà thoát được.
Nhưng dù vậy, chạy đến đây cũng đã gần đến giới hạn của hắn. Sở dĩ đến giờ vẫn chưa ngất đi, hoàn toàn là vì trong lòng còn nuôi hy vọng.
“Ta còn có thể được cứu!”
“Ta đã gửi phi thư cho Lữ Dương rồi, chỉ cần... chỉ cần chạy được đến nơi đó... chạy đến phạm vi của phường thị, Lữ Dương nhất định sẽ cứu ta!”
Triệu Húc Hà liều mạng chạy, gắng sức thuyết phục chính mình.
“Trên Đạo Thiên Cơ thuật vẫn còn cấm chế của ta, chỉ cần hắn còn muốn đột phá Trúc Cơ, chứ không phải đợi tám mươi năm sau già khọm gần chết, thì hắn bắt buộc phải đến cứu ta!”
“Hắn sẽ đến cứu ta!”
“Nhất định sẽ đến!”
Đúng lúc này, một chuyện khiến Triệu Húc Hà vô cùng phấn chấn đã xảy ra. Từ hướng phường thị, một đạo độn quang rực rỡ cuối cùng cũng bay lên, dường như đã phát hiện hắn đang lâm vào tử cảnh.
“Đến rồi! Ta biết ngay là hắn sẽ không bỏ mặc ta mà!”
Thấy cảnh này, Triệu Húc Hà lập tức tinh thần phấn chấn. Mà đám truy binh phía sau thấy vậy cũng vội vàng giảm tốc độ, dường như cũng đang chờ đợi điều gì đó.
Thế nhưng, thời gian trôi qua, mọi người dần phát hiện có gì đó không đúng.
Chỉ thấy đạo độn quang rực rỡ kia tuy vẫn đang trên đường đến, nhưng nó cứ đến mãi mà không tới.
Cuối cùng, Triệu Húc Hà chạy hết nổi, đám truy binh của Thần Võ Môn cũng có chút bất đắc dĩ vây hắn lại. Hai bên cứ thế giao chiến.
Trận chiến này kéo dài nửa ngày.
Đến cuối cùng, đám truy binh Thần Võ Môn thậm chí còn không dám dùng hết sức, sợ lỡ tay một chiêu đánh chết Triệu Húc Hà, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về hướng đạo độn quang kia.
Nhìn kỹ lại, sao trông đạo độn quang kia hình như ngày càng xa vậy?
Cho đến cuối cùng, Triệu Húc Hà hoàn toàn sụp đổ.
“Không! Tại sao?”
Chỉ thấy hắn đột nhiên phun ra một ngụm tâm huyết, rồi quỳ sụp xuống đất, chút sức lực cuối cùng đã cạn kiệt, ngay cả sinh cơ cũng bắt đầu tan biến nhanh chóng.
Trước lúc chết, trong lòng hắn chỉ còn lại một ý nghĩ.
Chẳng lẽ Lữ Dương không cần bí thuật Đạo Thiên Cơ nữa sao?
“Tại sao không cứu ta?”
Nào hay biết, đây cũng chính là suy nghĩ của kẻ đã bày ra màn truy sát này.
Trong bóng tối, trưởng lão Thần Võ Môn Âu Dương Phong cũng trăm bề không thể hiểu nổi, nhìn về phía phường thị Khô Lâu Sơn xa xăm, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng và bất lực.
“Tại sao không cứu hắn?”
...
“Ngu mới cứu hắn!”
Thu lại độn quang, Lữ Dương nhìn lá phi thư cầu cứu thứ không biết bao nhiêu mà Triệu Húc Hà gửi tới, tiện tay vứt đi: “Thật sự nghĩ rằng có thể dùng bí thuật để uy hiếp ta sao?”
“Chẳng qua chỉ là tám mươi năm thôi mà, ta chờ được!”
“Đợi đến khi cấm chế của ngươi tự động tiêu tán, bí thuật vẫn là của ta! Đời này không được thì thôi, cùng lắm thì để dành cho đời sau vậy.”
Nghĩ đến đây, Lữ Dương không khỏi cảm thán Triệu Húc Hà vận rủi, nếu hắn thật sự chạy được vào trong phường thị, Lữ Dương cũng không ngại ra tay giúp một phen.
Nhưng ở bên ngoài phường thị ư? Vậy thì chỉ có thể nói là vô duyên rồi.
“Triệu sư huynh, huynh cứ yên tâm mà đi. Huynh vì Thánh Tông mà hy sinh thân mình, sau này đệ nhất định sẽ tấu trình lên Bổ Thiên Phong chủ, đặc cách cho huynh được phong quang đại táng.”
“Còn món nợ của huynh, đời này coi như bỏ qua, đời sau đệ sẽ tìm huynh để đòi!
Dịch: Bụt
.
Bình luận truyện