[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài
Chương 45 : Phúc tinh
Người đăng: Bụt
Ngày đăng: 17:15 12-09-2025
.
Mấy ngày sau, trong một tĩnh thất của Huyết Y Lâu.
Phi Hà Tiên Tử đã sớm bay đi, còn Lữ Dương thì ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, bắt đầu nghiên cứu truyền thừa phù thuật mà hắn có được sau khi ngồi luận đạo với Phi Hà Tiên Tử.
Còn về chuyện nam nữ hoan ái, Lữ Dương xưa nay không để trong lòng.
Chỉ vì trong lòng hắn rất rõ, ở Thánh Tông làm gì có tình yêu đích thực, chẳng qua chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi.
Ơn cứu mạng chỉ là một phương diện, phương diện khác là vì hắn trấn giữ phường thị, ngay cả Luyện Khí Đại viên mãn cũng không làm gì được, nên Phi Hà Tiên Tử cần hắn giúp đỡ.
Còn một phần nguyên nhân nữa, là tốc độ luận đạo khi song tu sẽ nhanh hơn.
Dù sao Thánh Tông cũng có loại công pháp song tu như Âm Dương Đại Lạc Phú có thể trực tiếp hấp thu tri thức, so với giao tiếp bằng lời nói, giao tiếp bằng cơ thể vẫn tiện lợi hơn.
Nhưng nếu Phi Hà Tiên Tử muốn dựa vào mấy ngày giao lưu này để đòi hỏi hắn lợi ích gì, đó là chuyện vạn lần không thể.
Bởi vì mấy ngày nay hắn cũng đã dạy cho Phi Hà Tiên Tử trận pháp.
Tiền trao cháo múc, rất công bằng!
“Phù thuật à...”
Là một trong tu chân bách nghệ, phù thuật cũng là một loại khá được ưa chuộng. Sau mấy ngày giao lưu sâu sắc, Lữ Dương cũng đã có thêm nhiều hiểu biết về phù thuật.
Theo hắn thấy, cái gọi là phù thuật thực ra là một loại trận pháp vi mô tạm thời. Tuy uy lực thua xa trận pháp, nhưng ưu điểm là tiện mang theo, hơn nữa không cần địa mạch linh khí hỗ trợ, càng không có giới hạn về địa lý, chỉ cần người sử dụng rót pháp lực vào là có thể kích hoạt.
Lữ Dương tập trung ý niệm, nhìn vào bảng điều khiển của Bách Thế Thư.
【Kim Quang Phù (Nhập môn), Ngũ Lôi Phù (Nhập môn), Kiếm Khí Phù (Nhập môn), Hồi Phong Phản Hỏa Phù (Nhập môn)】
Phi Hà Tiên Tử tổng cộng đã truyền cho hắn bốn môn phù lục, trong đó Kim Quang Phù, Ngũ Lôi Phù, Kiếm Khí Phù đều là loại khá phổ biến, xét về phẩm cấp cũng chỉ là Cửu phẩm.
Chỉ có môn cuối cùng, Hồi Phong Phản Hỏa Phù là một loại đại phù Thất phẩm.
Lá phù này có thể khắc ghi lại trạng thái của tu sĩ trong một khoảng thời gian nhất định, lưu giữ lại, khi cần thì phủ lên, giúp tu sĩ trong thời gian ngắn trở lại trạng thái đỉnh cao.
Ví dụ như khi ngươi vừa trải qua một trận ác chiến, toàn thân là thương tích, pháp lực mười phần không còn một, lúc này sử dụng lá phù này có thể lập tức quay lại trạng thái hoàn hảo không tì vết, pháp lực đỉnh cao. Mặc dù phản phệ sau đó sẽ khiến thương thế nặng thêm ba phần, nhưng trong thời khắc mấu chốt cũng đủ để dùng ứng phó khẩn cấp.
Trước đó Phi Hà Tiên Tử có thể chạy một mạch về phường thị cũng có công lao của lá phù này.
Việc nàng chủ động truyền thụ loại phù chú bảo mệnh như vậy có thể thấy lần luận đạo này, tuy nàng có những suy tính khác, nhưng vẫn có vài phần chân tâm.
Đương nhiên, hiệu quả của Hồi Phong Phản Hỏa Phù không thể cộng dồn.
Hơn nữa vì hiệu lực của nó xuất chúng, nên thời gian hồi chiêu cũng dài hơn, sau một lần sử dụng phải cách ba tháng mới có thể sử dụng lần thứ hai.
“Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương, kim ngã hạ bút, vạn linh phục tàng...”
(Dịch: Trời tròn đất vuông, luật lệ chín chương, nay ta xuống bút, muôn vật phục tùng).
Mấy tấm giấy phù lơ lửng trong không trung, Lữ Dương một tay bấm quyết, một tay vận chuyển pháp lực viết lên giấy, thỉnh thoảng có pháp lực mất kiểm soát khiến giấy phù bị hủy.
Nhưng rất nhanh, Lữ Dương lại kéo một tấm giấy phù mới vào bổ sung.
Cứ như vậy qua một lúc lâu, Lữ Dương mới từ từ thu công, và trước mặt hắn cũng đã có thêm bốn lá phù chú lấp lánh linh quang, màu sắc và chữ viết mỗi lá mỗi khác.
“Thành công!”
Lữ Dương trước tiên cất lá Hồi Phong Phản Hỏa Phù quý giá nhất đi, lại lấy ba lá phù chú còn lại vào tay, ngưng thần xem kỹ, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
“Khác với Hồi Phong Phản Hỏa Phù, ba loại Kim Quang Phù, Ngũ Lôi Phù, Kiếm Khí Phù này đều khá thông thường, thực ra không cần kỹ xảo phù thuật quá cao siêu. Chỉ cần chuẩn bị đủ vật liệu, luyện chế nhiều lần, thực ra hoàn toàn có thể sản xuất hàng loạt. Vấn đề chỉ là làm sao tìm được nhiều người vẽ phù không công cho mình.”
May mắn thay, điểm này Lữ Dương xưa nay không lo lắng.
Đúng lúc, đám phiên linh trong Vạn Linh Phiên cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, mình truyền thuật vẽ phù xuống, cho chúng nó chút việc để giết thời gian.
Thậm chí làm vậy còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền.
Dù sao nếu mời đệ tử Thánh Tông đến vẽ phù, còn phải trả lương cho họ.
Còn phiên linh... Đùa à, mình chịu cho chúng nó việc làm đã là phúc phận của chúng nó rồi, còn muốn lương?
Vậy thì đừng trách hắn cho nghỉ việc!
...
Bước ra khỏi tĩnh thất, Vân Diệu Thanh đang đứng chờ ngoài cửa đã mang đến cho Lữ Dương một tin tức bất ngờ.
“Triệu Húc Hà?”
Lữ Dương nhướng mày, trong lòng suy nghĩ vị Triệu sư huynh này tại sao lại đột nhiên đến tìm hắn, rõ ràng lần nói chuyện trước còn đối với hắn đầy cảnh giác.
Thấy Lữ Dương nhíu mày, Vân Diệu Thanh nhẹ giọng nói: “Đạo huynh nếu không muốn gặp hắn, ta đuổi hắn đi nhé?”
“Không cần.” Lữ Dương mỉm cười: “Vậy thì gặp một lát đi.”
Rất nhanh, Triệu Húc Hà đã được dẫn đến phòng khách của Huyết Y Lâu. Lữ Dương lén lút quan sát một lượt, không phát hiện điều gì, lúc này mới bước vào.
“Triệu sư huynh! Huynh làm đệ nhớ chết đi được!”
Lữ Dương cười ha hả, vừa vào cửa đã ôm chầm lấy Triệu Húc Hà, kích động nói: “Không giấu gì huynh, khoảng thời gian trước đệ và tên chân truyền của Thần Võ Môn kia liều mạng quá hăng, tuy đã chém giết được hắn, nhưng cũng bị trọng thương, phải tĩnh dưỡng một thời gian dài mới hồi phục, để Triệu sư huynh phải đợi lâu.”
“Không có, không có.”
Triệu Húc Hà cười một cách gượng gạo mà không mất đi vẻ lịch sự, nhưng trong lòng lại nghiến răng ken két. Hắn rõ ràng đã thấy Phi Hà Tiên Tử từ trong Huyết Y Lâu bước ra.
Nhưng dù sao đạo tâm của hắn cũng kiên định, nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc tiêu cực.
“Lữ sư đệ, huynh lần này đến đây là có một việc muốn nhờ.”
Triệu Húc Hà đi thẳng vào vấn đề, trầm giọng nói: “Sư đệ có biết bí cảnh Vu Quỷ không? Gần đây tin tức về bí cảnh này ai ai cũng biết cả rồi.”
“Tất nhiên là biết.” Lữ Dương gật đầu.
Triệu Húc Hà nhân đà lấn tới: “Không giấu gì sư đệ, thực ra trong tay huynh có một vài manh mối về bí cảnh Vu Quỷ, có lẽ liên quan đến cơ duyên Trúc Cơ!”
“Ồ.”
Phản ứng bình thản của Lữ Dương khiến Triệu Húc Hà lập tức sững sờ.
Thế này không đúng.
Trong dự tính của hắn, cơ duyên Trúc Cơ là chuyện lớn đến mức nào, Lữ Dương nghe thấy không phải nên lập tức sốt sắng hỏi hắn chi tiết cụ thể sao?
Nào ngờ, tâm thái của Lữ Dương lúc này rất bình ổn.
Phải biết rằng lúc hắn biết về bí cảnh Vu Quỷ, đó là sau khi đã chuyển hóa Âu Dương Hạo Trạch thành phan linh mới moi ra được, tuyệt đối là cơ mật ít người biết đến.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cả Khô Lâu Sơn đều đang đồn thổi về bí cảnh Vu Quỷ, người người đều đang bàn luận, cứ như thể chỉ cần tìm thấy bí cảnh, là phàm nhân cũng có thể thành công Trúc Cơ.
‘Khi các bà hàng xóm bắt đầu bàn tán về chứng khoán, thì ngươi nên rút lui rồi.’
Bí mật mà ai cũng biết thì còn là bí mật sao?
Đây là đang chờ để cắt rau hẹ đây mà!
Lữ Dương nhìn rất thấu đáo, bí cảnh Vu Quỷ càng được thổi phồng lên đến đỉnh điểm, cơ duyên đầy rẫy, hắn lại càng kiên định quyết tâm không bước ra khỏi phường thị nửa bước.
Nghĩ đến đây, Lữ Dương lập tức lắc đầu: “Sư huynh thứ lỗi, đệ không có hứng thú với bí cảnh.”
“Cái này...” Triệu Húc Hà há hốc miệng, vội vàng khuyên nhủ: “Sư đệ, tu hành không dễ, người ta chỉ sống một đời, thời khắc mấu chốt sao có thể lùi bước?”
“Vu Quỷ Đạo thượng cổ là một ma đạo đại tông, tuy cuối cùng bị Ngọc Xu Kiếm Các tiêu diệt, nhưng côn trùng trăm chân chết còn có cái giãy dụa, nên hẳn là vẫn còn chút đồ tốt, nói không chừng chính là kỳ trân Trúc Cơ, chẳng lẽ sư đệ không động tâm?
Phải biết rằng cơ duyên cả đời khó cầu, bỏ lỡ thì không còn nữa!”
‘Cơ duyên cả đời khó cầu… Đó là ngươi.’
‘Ta thì khác, đời này không được, đời sau tính tiếp.’
Lữ Dương thầm nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn kiên định lắc đầu: “Ta đã quyết rồi, thứ thuộc về mệnh thì cuối cùng sẽ đến, còn thứ không thuộc về mình có cưỡng cầu cũng vô ích.”
Triệu Húc Hà đứng tại chỗ, á khẩu không nói nên lời.
Hết cách, lời đã nói đến nước này mà Lữ Dương vẫn không định xuất sơn thì hắn cũng đành chịu, chỉ có thể trong lòng mắng một tiếng lão rùa đáng chết.
“Nếu đã vậy, thì thôi vậy.”
“Nhưng lần này đến, huynh còn một giao dịch khác muốn bàn với sư đệ.”
Triệu Húc Hà nghiến chặt răng, đành phải chuyển sang phương án hai, vẻ mặt đau lòng nói: “Trong tay huynh có một môn bí thuật có thể tăng tỷ lệ thành công Trúc Cơ.”
“Huynh muốn dùng nó làm thế chấp, vay sư đệ ba vạn điểm cống hiến.”
“Bí thuật Trúc Cơ?”
Lời này vừa ra, Lữ Dương vốn còn định tiễn khách tức thì hai mắt sáng rực, nhìn Triệu Húc Hà cảm thấy sao mà thuận mắt thế, vị này đúng là phúc tinh của hắn.
Buôn Âm Hài Thế Mạng, Cửu Biến Hóa Long Quyết, phường thị Khô Lâu Sơn.
Bây giờ lại thêm một môn bí thuật Trúc Cơ!
Cho đến nay những cơ duyên mà mình dựa vào, cái nào mà sau lưng không có vị Triệu sư huynh thân ái này? Mình có được ngày hôm nay, công lao của huynh ấy đúng là không thể kể hết!
.
Bình luận truyện