[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài
Chương 44 : Triệu Húc Hà cùng đường
Người đăng: Bụt
Ngày đăng: 17:15 12-09-2025
.
Bạch Cốt Động, Khô Lâu Sơn, bên ngoài phường thị.
Độn quang ẩn mình giữa núi rừng, hiện ra ba bóng người, trong đó hai người chính là Ngô Chí Xung và Đoan Mộc Nguyên, những kẻ từng tấn công phường thị rồi thảm hại chạy về.
Còn người thứ ba là một lão nhân tóc bạc trắng.
“Âu Dương trưởng lão.”
Ngô Chí Xung cẩn thận mở lời, sợ vị trưởng lão Luyện Khí Đại viên mãn trước mắt sẽ làm ra chuyện gì đó không lý trí, phía trước chính là hang hùm miệng cọp.
“Yên tâm, lão phu biết nặng nhẹ.”
Âu Dương Phong thần sắc lạnh lùng, dù ánh mắt nhìn về phía phường thị tràn ngập sự thù hận khắc cốt, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh, không chút gợn sóng.
“Tên ma đầu đó là một trận pháp sư Cửu phẩm, bố trí hai lớp trận pháp trong ngoài ở phường thị này, không phải người thường có thể phá được. Cũng khó trách hắn có thể ung dung đến nay, còn tạo ra cái danh Huyết Y Lâu Chủ. Nhưng hắn không phải là Luyện Khí Đại viên mãn thật sự, chung quy cũng chỉ là lâu đài trên không trung mà thôi.”
“Nhưng mà Âu Dương trưởng lão, Thái Tiêu Kính cũng đã rơi vào tay kẻ đó.”
Ngô Chí Xung vội vàng phụ họa, sau đó lại thấp giọng nói: “Thái Tiêu Kính thần bí khó lường, nếu tên ma đầu đó có thể điều khiển, e rằng cũng không thua kém Luyện Khí Đại viên mãn.”
“Chuyện này ta tự nhiên cũng đã cân nhắc.”
Âu Dương Phong cười lạnh một tiếng: “Thái Tiêu Kính dù sao cũng là linh bảo của Thần Võ Môn ta, há lại để một tên ma đầu lấy đi là dùng được ngay? Hắn mà dám dùng thì càng tốt!”
“Ta đã mời Dương Trị Tử đại sư, người năm xưa luyện chế Thái Tiêu Kính đến đây. Thái Tiêu Kính rơi vào tay ma đầu, ông ta cũng rất tức giận, đã đồng ý đến Khô Lâu Sơn thu hồi linh bảo, làm cho trong sạch lại. Có ông ta ở đây, nếu tên ma đầu đó dám dùng Thái Tiêu Kính giao đấu với ta, đó chính là tự tìm đường chết!”
Âu Dương Phong tuy tức giận nhưng không mất đi lý trí.
Hơn nữa có tấm gương của Âu Dương Hạo Trạch ở đó, ông ta cũng không thể đi xông trận nữa. Suy đi tính lại, vẫn là dụ Lữ Dương ra khỏi trận thì tốt hơn.
“Người này thường khi nào rời khỏi phường thị?”
“Ờm.”
Đối mặt với câu hỏi của Âu Dương Phong, Ngô Chí Xung và Đoan Mộc Nguyên nhìn nhau, lại không nói nên lời.
Âu Dương Phong thấy vậy liền nhíu mày, bất mãn nói: “Các ngươi không phải đã canh chừng bên ngoài phường thị rất lâu rồi sao? Sao ngay cả chuyện nhỏ này cũng không biết?”
“Bẩm trưởng lão, người này cho đến nay chưa từng rời khỏi phường thị.”
“Chưa từng?”
Âu Dương Phong sững sờ: “Chẳng lẽ các ngươi không truyền tin tức về bí cảnh Vu Quỷ vào trong, hắn chẳng lẽ không biết Khô Lâu Sơn lúc này có thể nói là cơ duyên đầy đất?”
Hai người vẻ mặt oan ức: “Đã truyền từ lâu rồi ạ.”
“Vậy là viện quân của Sơ Thánh Ma Tông chưa đến, phe ma đạo yếu thế, nên hắn không dám rời đi?”
“Thực ra viện quân của ma tông đã đến từ ba tháng trước, còn hoạt động rầm rộ ở Khô Lâu Sơn, chỉ riêng người này từ đầu đến cuối chưa từng rời đi.”
“Hả?”
Nghe xong báo cáo, Âu Dương Phong cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
...
“Ra ngoài thì ta sẽ không ra ngoài đâu.”
Trong Huyết Y Lâu, Lữ Dương và Phi Hà Tiên Tử ngồi đối diện nhau. Hắn vừa uyển chuyển từ chối lời mời của Phi Hà Tiên Tử, vừa đưa một tách linh trà đến trước mặt nàng.
“Sư đệ thật là...”
Phi Hà Tiên Tử nhìn Lữ Dương, gương mặt xinh đẹp bỗng có chút ngẩn ngơ.
Đã có lúc, nàng còn thất vọng vì sự nhát gan của vị sư đệ này. Kết quả chính hắn lại từng bước tính toán, tạo nên uy danh lừng lẫy của Huyết Y Lâu Chủ.
Phải biết rằng, phàm là người tu tiên, ai cũng là đang tranh mệnh với trời, đi chậm một bước, chính là kết cục thọ mệnh cạn kiệt mà chết.
Dù còn có cái gọi là luân hồi chuyển thế, nhưng một là sau khi chuyển thế chưa chắc còn có tiên duyên, hai là sau khi chuyển thế chưa chắc còn là chính mình, vì vậy cũng khó mà trông cậy.
Nhưng lần này gặp lại, Lữ Dương lại vẫn như xưa.
Thờ ơ tĩnh tại, dường như vạn vật đều không để trong lòng.
Với khí chất khó tìm thấy ở người tu tiên như vậy, trong lòng Phi Hà Tiên Tử đột nhiên nghĩ đến một câu: “Thủy lợi vạn vật nhi bất tranh, cố vạn vật mạc năng dữ chi tranh.”*
(*Nước làm lợi cho vạn vật mà không tranh, nên vạn vật không thể tranh với nó.)
Nhưng sống ở đời, không tranh làm sao cầu đạo?
Kiếp sau ư?
Nghĩ đến đây, Phi Hà Tiên Tử không khỏi thở dài một tiếng: “Thật hổ thẹn, thiếp thân e là cả đời này cũng không đạt được tâm cảnh cao siêu như sư đệ.”
“Sư tỷ quá khen rồi.”
Lữ Dương mỉm cười: “Trước khi đến không phải đã nói rồi sao, lần này chúng ta không bàn đại sự, chỉ luận đạo. Ta dạy sư tỷ trận pháp, sư tỷ dạy ta phù thuật.”
“Thiếp thân tự nhiên sẽ dốc hết túi mà dạy.”
Phi Hà Tiên Tử khẽ mím đôi môi đỏ, tay ngà vén tấm mạng che mặt, để lộ ra một dung nhan tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành. Dưới lớp áo lụa mỏng manh, dáng người trập trùng như núi non, vòng hông cong tựa trăng non, ngay cả giọng nói cũng bất giác trở nên mềm mại dịu dàng: “Nói đến đây, vẫn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của sư đệ lần trước.”
Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao.
Trong phường thị, một nam tử với dáng vẻ sa sút đang đi đi lại lại trong động phủ của mình, khuôn mặt tràn đầy vẻ giằng xé. Đó chính là bằng hữu cũ của Lữ Dương, Triệu Húc Hà.
“Sao lại thế này? Sao lại thế này?”
Triệu Húc Hà lúc này đã căng thẳng đến cực điểm: “Tin tức về bí cảnh Vu Quỷ bây giờ ai ai cũng biết, nếu không hành động nữa thì ta sẽ không còn cơ hội!”
Nghĩ đến đây, khí tức của Triệu Húc Hà đột nhiên bùng nổ. Hắn đã không còn là Luyện Khí tầng sáu như lúc mới đến phường thị, mà đã đột phá đến Luyện Khí tầng bảy, cảnh giới hậu kỳ. Cũng chính vì đã đột phá được bình cảnh bế tắc bao năm qua, hắn mới có ý định tiến vào bí cảnh mạo hiểm, đánh cược một phen tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng có ý định, không có nghĩa là có thực lực.
Không còn cơ duyên ở Bàn Long Đảo, hắn chỉ có thể tu luyện Âm Dương Đại Lạc Phú của Bổ Thiên Phong, chân khí chẳng qua chỉ là Ngũ phẩm, thần thông và pháp bảo lại càng không có thứ nào bằng người.
Trong tình huống này, đi tranh giành cơ duyên chính là đi tìm cái chết.
Suy đi tính lại, Triệu Húc Hà cuối cùng cắn răng, lấy ra một tấm ngọc giản đã phủ bụi từ lâu, rót pháp lực vào, liên lạc với người đã lâu không gặp.
Vầng sáng của ngọc giản lan tỏa, một lúc lâu sau mới có một giọng nói truyền ra: “Là ai vậy?”
Giọng nói mang theo vẻ lười biếng, còn có vài phần khô khan, nhưng lại khiến Triệu Húc Hà vô cùng hoài niệm, bất giác thấp giọng nói: “Phi Hà... là ta, Húc Hà đây.”
Đúng vậy, hắn và Phi Hà Tiên Tử có quen biết cũ.
Nhưng nói là quen biết, thực ra cũng chỉ là người quen ngày xưa. Thế nhưng sau khi hắn được Bổ Thiên phong chủ chọn làm hiền tế, để tránh hiềm nghi nên đã cắt đứt liên lạc với nhau.
Vốn tưởng rằng hai bên từ đó sẽ không còn giao thiệp, không ngờ bây giờ lại phải cầu cạnh đến nàng.
Triệu Húc Hà nghiến chặt răng, thấp giọng nói: “Phi Hà, ta muốn nhờ nàng một việc. Ta bây giờ tiền đồ vô vọng, định rời khỏi phường thị để đánh cược lần cuối.”
Hắn biết Phi Hà Tiên Tử ngưỡng mộ nhất là hành động Đập nồi dìm thuyền để cầu đạo.
Vì vậy chỉ có nói như vậy mới có thể lay động được nàng.
“Nhưng ta bây giờ không có điểm cống hiến, không đủ sức mua pháp bảo và thần thông, trong tình huống này dù ta có lòng quyết tử, cũng e là uổng công toi mạng.”
“Cho nên... cho nên... nể tình xưa của chúng ta, cho ta mượn một ít...”
Nói đến đây, trong đầu Triệu Húc Hà bất giác nhớ lại những kỷ niệm xưa với Phi Hà Tiên Tử, trong lòng cũng dấy lên vài phần hy vọng khó nói.
Thế nhưng giây tiếp theo, một gáo nước lạnh đã dội xuống.
“Thứ lỗi, ta không biết ngươi đang nói gì.”
Giọng nói dịu dàng vốn còn nồng ấm tức thì trở nên lạnh như băng, thờ ơ nói: “Còn nữa, sau này xin ngươi đừng liên lạc với ta nữa.”
“Ta đang cùng Lữ sư đệ luận đạo, không muốn huynh ấy hiểu lầm.”
Rắc!
Giây tiếp theo, ngọc giản vỡ nát.
Triệu Húc Hà ngây ngốc đứng tại chỗ, hồi lâu không hoàn hồn. Một lúc lâu sau, gương mặt hắn mới dần dần méo mó, từ kẽ răng bật ra một tiếng gầm giận dữ:
“Không——!!!”
.
Bình luận truyện