[Dịch] Cẩu Tại Sơ Thánh Ma Môn Làm Nhân Tài
Chương 4 : Khó lòng phòng bị
Người đăng: tankoppo2
Ngày đăng: 17:13 29-08-2025
.
“Phu nhân giả, được tạo thành từ Tiên Thiên nhất khí, luyện khí chính là luyện tâm tính bản thân, thuần khiết hóa bản thân, nghịch chuyển Tiên Thiên, có thể luyện thành hình thần đều diệu, sẽ đạt được chính quả của Tiên Thiên nhất khí.”
Một lúc lâu sau, Lữ Dương mở mắt ra, mặt lộ vẻ vui mừng.
So với Âm Dương Đại Nhạc Phú, Tiên Thiên Đạo Thư mới thực sự có dáng vẻ của một bộ truyền thừa hoàn chỉnh nên có.
Toàn bộ đạo thư, bắt đầu từ phàm nhân, nhập môn trước tiên luyện một bộ Tiên Thiên công rèn luyện thể phách, thậm chí còn có võ công đi kèm, tên là Tiên Thiên Đại Cầm Nã.
Đợi thể phách đại thành xong, người tu luyện liền phải bắt đầu “nghịch phản tiên thiên”, trước tiên hóa ngũ tạng lục phủ, sau đó hóa bì nhục cân cốt, cho đến cuối cùng hoàn toàn hóa đi hình thể, luyện thân thể thành một đạo Tiên Thiên chân khí, từ đó tụ tán vô thường, đạo pháp khó thương, đấu pháp với người tiên thiên đứng vào thế bất bại.
Ngoài ra, trong đạo thư còn ghi lại rất nhiều pháp thuật có thể phối hợp với Tiên Thiên chân khí.
Ví dụ như Thiên La Di Trần Yên, Nhất Ý Chân Khí Kiếm, Linh Tức Nạp Khí Thuật… chủng loại pháp thuật đầy đủ, công năng đa dạng khiến Lữ Dương cảm thấy mở rộng tầm mắt.
Nhưng đúng lúc này, Lữ Dương đang xem đến mê mẩn đột nhiên ngẩn ra:
“Sao lại hết rồi?”
Lữ Dương theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Tín, lúc này mới phát hiện 《Tiên Thiên Đạo Thư》 trong tay lại chỉ có nửa trên, nội dung cũng dừng đột ngột.
“Sư đệ, pháp không thể nhẹ truyền a.”
Lưu Tín cười nhẹ một tiếng: “Nửa dưới của Tiên Thiên Đạo Thư liên quan đến bí mật Trúc Cơ, không được tính vào phúc lợi tông môn đâu, phải dùng điểm cống hiến để đổi.”
Lữ Dương nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu: “Thì ra là vậy, là sư đệ thất thố rồi.”
“Không sao, nửa bộ đạo thư cũng đủ cho sư đệ ngươi tu luyện rồi.”
Lưu Tín thân thiết vỗ vỗ vai Lữ Dương: “Đi, ta dẫn ngươi đến Bổ Thiên Phong chọn động phủ, chọn một nơi tốt, sau này cũng tiện qua lại nhiều hơn.”
Lữ Dương gật đầu: “Đa tạ sư huynh.”
Nửa canh giờ sau, Bổ Thiên Phong.
Một tòa động phủ hẻo lánh dưới chân núi, Lữ Dương chính thức an gia lạc hộ, mà đồ đạc vật dụng vốn có trong động phủ thì bị quét dọn ra ngoài như rác rưởi.
Nhìn cảnh này, Lữ Dương trong lòng tư tự vạn thiên (muôn vàn suy nghĩ).
“Đệ tử chính thức xem ra cũng không dễ sống à”
Bổ Thiên Phong không lớn, Sơ Thánh Tông mỗi năm đều có nhiều đệ tử ký danh như vậy, dù tỷ lệ tấn thăng chỉ có một phần vạn cũng đủ để nhét đầy Bổ Thiên Phong rồi.
Nhưng thực tế thì sao?
Lữ Dương đi một đường đến đây, Bổ Thiên Phong đừng nói là nhân mãn vi hoạn, thậm chí còn hơi trống trải, rất nhiều động phủ đều trong trạng thái bỏ không, không có đệ tử ở.
Những đệ tử chính thức đó đều đi đâu rồi?
Không lẽ là thuê không nổi động phủ chứ?
Lữ Dương lắc đầu, không tìm hiểu sâu, mà lấy một tấm bồ đoàn ngồi xuống, tiếp đó ngũ tâm triều thiên, bắt đầu lần tu hành đầu tiên trong động phủ.
Không tu hành thì thôi, vừa tu hành, Lữ Dương lập tức cảm giác được linh khí trời đất nhiều hơn gần gấp đôi so với ngoại môn cuồn cuộn kéo đến, toàn bộ tràn vào đan điền của hắn, sau đó thông qua kinh mạch lưu chuyển khắp toàn thân hắn, cuối cùng từ ngoài vào trong, từng bước dung nhập vào ngũ tạng lục phủ, bì nhục cân cốt.
Hiệu suất cao đến mức khiến Lữ Dương cũng kinh ngạc.
Cùng thời gian, cùng công pháp, chân khí hắn tu luyện một ngày ở ngoại môn mới luyện ra được, ở động phủ nội môn lại chỉ cần tu luyện một canh giờ.
“Thảo nào động phủ nội môn phải tốn tiền mới thuê được.”
Từ tiết kiệm vào xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ vào tiết kiệm thì khó, chỉ cần trải nghiệm qua một lần tốc độ tu luyện trong động phủ, liền rất khó chịu đựng được việc tu luyện ở những nơi khác nữa.
Ngày hôm sau, Lữ Dương không ra ngoài, mà ru rú trong động phủ vừa tu luyện, vừa đọc Tiên Thiên Đạo Thư.
“Tu hành của thế giới này tuy cũng xem thiên phú, nhưng không có thuyết linh căn, về cơ bản chỉ cần có lòng, bất cứ ai cũng có thể bước vào con đường tu hành.”
Nói thì nói vậy, nhưng tu hành lại không vì thế mà dễ dàng hơn bao nhiêu.
Bởi vì phàm nhân nhập đạo tu hành tuy không có hạn chế linh căn, nhưng phẩm giai chân khí luyện thành lại vẫn có thể quyết định thành tựu cao nhất trong tương lai của tu sĩ.
Đây chính là tác dụng của “Pháp”.
Công pháp càng cao cấp, chân khí tinh luyện ra phẩm giai càng cao, tương lai càng có khả năng đạt tới cảnh giới cao hơn, ngược lại cũng càng có khả năng gặp phải bình cảnh.
Chân khí cửu phẩm tam thập lục giai, số phẩm càng thấp càng thượng thừa, cấp bậc càng cao càng cường đại.
Nói chung, chân khí dưới thất phẩm thì vô duyên với Trúc Cơ, dưới tam phẩm thì khó thành Kim Đan, không phải nhất phẩm muốn ngưng luyện Nguyên Anh càng là thập tử vô sinh.
“Tán tu thật sự không có đường sống à.”
Lữ Dương không nhịn được cảm khái, so với đại tông môn truyền thừa hoàn bị, tán tu làm gì có chỗ để lựa chọn công pháp, chẳng phải là có gì luyện nấy sao.
Dưới hoàn cảnh này, dù thiên phú ngộ tính có cao đến đâu cũng thua ngay từ vạch xuất phát, cuối cùng chỉ có thể ôm hận cả đời.
Cái khó của tu tiên, thấy được phần nào.
Nghĩ đến đây, Lữ Dương dần dần nhíu chặt mày.
“Tiên Thiên Đạo Thư tinh luyện ra ‘Tiên Thiên chân khí’ xếp hạng lục phẩm đệ nhất giai, người tu luyện có hy vọng Trúc Cơ, nói nghiêm túc thì đã không yếu rồi.”
Nhưng, vẫn không đạt kỳ vọng của hắn.
Nếu hắn chỉ là một tu sĩ bình thường, thì cũng thôi.
Nhưng hắn hiện tại mang trong mình kỳ bảo như Bách Thế Thư, có thể nói là tương lai đầy hứa hẹn, một bộ công pháp dừng bước ở Trúc Cơ đã không thể thỏa mãn sự theo đuổi của hắn nữa.
“Nếu có thể có loại vô thượng chân truyền xếp hạng nhất phẩm kia…”
Lữ Dương ảo tưởng một chút, sau đó thở dài một tiếng: “Thôi bỏ đi, đường vẫn phải đi từng bước một, bước quá lớn, cạch, dễ bị rách đũng quần.”
“Trước tiên tu luyện Tiên Thiên Đạo Thư, trở thành Trúc Cơ đại tu rồi nói sau.”
Đạo cơ vừa trúc, từ đó trường sinh trú thế ba trăm năm, gần như tương đương với một triều đại của phàm nhân, đặt ở giới tu tiên cũng được xưng một tiếng “đại tu”.
Đợi có thực lực rồi, lại đi mưu cầu truyền thừa cao hơn, lấy được xong lập tức trùng khai (mở lại).
Cứ tuần hoàn như vậy, sẽ có một ngày giấc mơ thành hiện thực.
Chỉ cần hắn có kiên nhẫn, không nóng vội, thời gian vĩnh viễn là người bạn tốt đứng về phía hắn, đây chính là sự tự tin mà Bách Thế Thư mang lại cho Lữ Dương.
Mười ngày sau, động phủ Lữ Dương.
Chỉ thấy một đạo bạch khí bốc lên lượn lờ, lúc hóa thành khói đen cuồn cuộn, lúc hóa thành khí kiếm vô hình, cuối cùng hóa thành một bóng người phiêu dật như tiên.
“Ta thành công rồi!”
Tiên Thiên Đạo Thư tuy huyền diệu, nhưng lại không khó luyện, vỏn vẹn mười ngày Lữ Dương đã thành công hóa đi hình thể, luyện thân thể thành một đạo chân khí.
【Tính danh: Lữ Dương】
【Thọ nguyên: 18】
【Tu vi: Luyện Khí tầng 1】
【Thiên phú: Song Tu Kỳ Tài (Trắng)】
【Công pháp: Âm Dương Đại Nhạc Phú (Viên mãn), Tiên Thiên Luyện Khí Thuế Hình Quyết (Viên mãn)】
【Thần thông: Không】
【Bảo vật: Không】
【Bách Thế Thư số trang: 99】
Nhìn thông tin cập nhật trên Bách Thế Thư, Lữ Dương đứng trên không trung, cảm giác trạng thái tốt đến cực điểm, ngay cả bệnh hoa liễu của nguyên thân cũng không thuốc mà khỏi.
“Hửm?”
Đột nhiên, Lữ Dương đang vô cùng đắc ý nhíu mày, mạnh mẽ dừng động tác, sau đó lại nhìn về phía Bách Thế Thư, lâm vào trầm tư khó hiểu.
“Không đúng.”
Hình như có chỗ nào đó bị mình bỏ qua rồi.
Lữ Dương theo bản năng hồi tưởng lại, kiếp này của mình không gặp phải khó khăn gì, thuận lợi trở thành đệ tử chính thức, thuận lợi được truyền Tiên Thiên Đạo Thư…
Giây tiếp theo, Lữ Dương cuối cùng phát hiện ra mình đã bỏ qua cái gì.
【Ngọc Tố Chân sau khi thái bổ ngươi đã đột phá Luyện Khí cảnh, nhưng hoa liễu ăn sâu, chân khí khó trừ, nằm liệt giường mấy tháng, cuối cùng bệnh nặng mà chết.】
Kiếp trước, tại sao Ngọc sư tỷ lại chết?
Nếu là đệ tử chính thức, nàng chắc chắn cũng được truyền Tiên Thiên Đạo Thư, chỉ cần thuận lợi luyện thành, thuế hình hóa khí, sao có thể chết vì bệnh hoa liễu?
Nàng không luyện thành?
“Không thể nào!”
Lữ Dương lắc đầu.
Tiên Thiên Đạo Thư không tính là khó luyện, Ngọc Tố Chân nếu có năng lực đột phá đến Luyện Khí cảnh, vậy dù tư chất có kém đến đâu cũng không thể nào mấy tháng mà không luyện thành.
“Trừ phi, nàng luyện không phải là Tiên Thiên Đạo Thư!”
Trong khoảnh khắc này, Lữ Dương như rơi vào hầm băng.
Tiếng tim đập chưa bao giờ rõ ràng đến thế, hô hấp cũng trở nên dồn dập, vẻ mặt hưng phấn vốn có cũng nhanh chóng phai nhạt trên khuôn mặt Lữ Dương:
“Tiên Thiên Đạo Thư… là Lưu Tín cố ý chuẩn bị cho ta?”
Lữ Dương nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy ở Luyện Bảo Điện trước đó.
Tên đệ tử ký danh của Luyện Bảo Điện kia tự cho rằng đại đạo công thành, kết quả lại là tự tìm đường chết, chẳng những không đột phá, ngược lại còn tự luyện mình thành pháp bảo.
Giờ này phút này, chẳng phải giống hệt lúc đó sao?
Đúng lúc này, ngoài động phủ đột nhiên truyền đến một tiếng gọi quen thuộc mà thân thiết:
“Lữ sư đệ, có ở đây không?”
.
Bình luận truyện