[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài
Chương 34 : Tam Hà Hội chiêu mộ, cơ duyên Trúc Cơ
Người đăng: Bụt
Ngày đăng: 17:12 12-09-2025
.
Bên ngoài động phủ, cùng với sự đột phá của Lữ Dương, thông tin về hắn cũng được đặt lên bàn của những kẻ hữu tâm. Lai lịch gốc gác của hắn nhanh chóng bị điều tra tường tận.
Và đúng như dự đoán trước đó của Lữ Dương, lai lịch của hắn chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.
Xuất thân bình thường
Là đệ tử được Thánh Tông tuyển mới hàng năm, siêu độ cho sư tỷ ở điện Hợp Hoan rồi chính thức nhập môn, sau đó đầu cơ Âm Hài Thế Mạng kiếm một món hời lớn, từ đó bế quan không ra ngoài.
“Đây quả thật là một khổ tu sĩ.”
Nhìn tư liệu trên bàn, một nữ tu mặt hoa da phấn nhưng ánh mắt sắc lạnh, mỗi cái nhìn đều toát ra vẻ sắc bén, không khỏi tán thưởng. Người này cũng là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, nhưng so với Lữ Dương vừa đột phá, tu vi của nàng đã đạt đến Luyện Khí tầng chín, chỉ cách tầng mười đại viên mãn một bước chân.
Nữ tu tên là Phi Hà, khá có tiếng tăm trong Thánh Tông.
Không chỉ vì dung mạo của nàng, mà còn vì nàng là một trong số ít Phù tu của Thánh Tông, dựa vào thuật chế phù mà được một vị trưởng lão trong tông tán thưởng.
“Chỉ là khổ tu sĩ thì không thể thành Luyện Khí hậu kỳ được đâu.”
Bên cạnh Phi Hà Tiên Tử, một nam nhân tay cầm quạt lông, đầu đội khăn lụa mỉm cười: “Rõ ràng đầu cơ Âm Hài Thế Mạng kiếm được một khoản lớn, lại không hề khoe khoang, không để lộ tài năng.”
“Từ đó có thể thấy, hắn còn là một người thông minh và cẩn trọng.”
“Cũng bình thường thôi, đây là chuyện hợp tình hợp lý.”
Phi Hà Tiên Tử nghe vậy thở dài một tiếng: “Những đệ tử bình thường như chúng ta muốn vươn lên, thiên phú, cẩn trọng, thông minh, dũng khí... vốn là không thể thiếu một thứ nào.”
“Vậy quyết định nhé?”
Phi Hà Tiên Tử gật đầu, nói: “Để ta tiến cử. Người này chỉ trong mười năm đã đột phá Luyện Khí hậu kỳ, Tam Hà Hội của chúng ta đang cần nhân tài như vậy.”
Trong động phủ, Lữ Dương ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn.
Trước mặt hắn, hơn mười lá thư phù đã được bày thành một hàng. Mỗi lá đều là một cành ô liu, tuyên bố chỉ cần hắn đồng ý gia nhập thế lực của họ, sẽ lập tức có đại lễ dâng lên, bao gồm nhưng không giới hạn ở đỉnh lô, công pháp, thần thông, bảo vật, đan dược... có thể nói là không thiếu thứ gì.
“Kiếp trước nữa không để ý, không ngờ trong Thánh Tông lại có nhiều phe phái đến vậy.”
Về cơ bản, chỉ cần có tu vi Luyện Khí hậu kỳ là đã có thể lập nên một đội ngũ không nhỏ trong Thánh Tông, ví như Lưu Tín của kiếp trước nữa cũng là dạng này.
Lữ Dương cũng không lấy làm lạ.
Dù sao “trong tông không có phe phái thì mới là chuyện lạ”, Thánh Tông lớn như vậy, không thể nào tất cả mọi người đều một lòng, tất sẽ vì lợi ích riêng mà tụ lại để che chở cho nhau.
Dĩ nhiên, những phe phái đó đều là bèo dạt mây trôi không có gốc rễ.
Những phe phái thực sự có đủ sức chiêu mộ hắn phải là do một số trưởng lão, thậm chí là chân truyền đệ tử của Thánh Tông lập nên, điều kiện đưa ra cũng tương đối thực tế và đáng tin.
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Vẫn là ta đã đánh giá mình quá cao.” Lữ Dương lắc đầu. Điều kiện mà các phe phái lớn đưa ra quả thực không tệ, động một chút là cả vạn điểm cống hiến.
Nhưng oái oăm là hắn lại không thiếu tiền.
Dù sao thì số điểm cống hiến kiếm được từ việc đầu cơ Âm Hài Thế Mạng hắn vẫn chưa xài hết.
So với tiền, thứ hắn thiếu là “quyền hạn”, là quyền có thể thực sự tiếp xúc với tầng lớp trung lưu của Thánh Tông, để mua được những thứ mà trong tình huống bình thường không thể mua nổi.
Ngay lúc Lữ Dương đang suy tư, đột nhiên, trận pháp ngoài cửa rung lên.
Lữ Dương ngẩng đầu lên, chỉ thấy trận pháp chiếu sáng hắn bố trí trước động phủ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ánh trận huy hoàng chiếu rọi một bóng hình yêu kiều với những đường cong quyến rũ.
Chính là Phi Hà Tiên Tử.
“Lữ sư đệ, ngươi còn biết cả trận pháp sao?” Phi Hà Tiên Tử kinh ngạc nhìn những đường vân trận pháp hiện ra xung quanh, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vài phần vui mừng ngoài dự liệu.
Lữ Dương chắp tay: “Vị sư tỷ này, xin hỏi đến đây có việc gì?”
Phi Hà Tiên Tử cũng không làm bộ làm tịch, hào phóng đáp lễ: “Tại hạ là Phi Hà, chấp sự của Tam Hà Hội trong Thánh Tông, lần này đến đây là vì sư đệ.”
“Ồ? Mời sư tỷ.”
Lữ Dương vội vàng mời khách, đồng thời tâm tư cũng nhanh chóng hoạt động. Tam Hà Hội, đây không phải là phe phái sau lưng Triệu Húc Hà sao? Lại có thể chạy đến chiêu mộ mình?
Đối với Tam Hà Hội, Lữ Dương thực ra vẫn chưa hiểu biết nhiều, nhưng hắn biết Triệu Húc Hà là một thành viên trong đó. Quan trọng hơn, với tư cách là đệ tử của Bổ Thiên Phong Chủ, Triệu Húc Hà dường như cũng chỉ là tầng lớp trung hạ trong Tam Hà Hội. Chỉ từ điểm này cũng có thể thấy được giá trị của hội này.
“Mong sư tỷ thứ lỗi, tiểu đệ kiến thức nông cạn, không biết Tam Hà Hội là...?”
Lữ Dương rất cẩn thận hỏi, Phi Hà Tiên Tử nghe vậy cũng không ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Tam Hà Hội là do ba vị chân truyền sư huynh sáng lập.”
“Trong đó, đại sư huynh đã là Trúc Cơ Chân Nhân, đã khai phá một ngọn núi trong Vân Hải.”
“Nhị sư huynh và tam sư huynh tuy chưa Trúc Cơ, nhưng cũng đã luyện thành tam phẩm chân khí, thuộc hàng Luyện Khí đại viên mãn, có thể Trúc Cơ bất cứ lúc nào.”
“Ta nghe nói Lữ sư đệ cũng xuất thân từ đệ tử bình thường, hẳn là rõ cuộc sống giai đoạn đầu của đệ tử bình thường khó khăn thế nào. Ba vị sư huynh cũng xuất thân bần hàn như chúng ta, nên sau khi tu vi đại thành đã lập ra Tam Hà Hội, với chí nguyện giúp đỡ các đệ tử bình thường vượt qua giai đoạn khó khăn ban đầu.”
“Thì ra là vậy.” Lữ Dương tỏ vẻ kính phục: “Ba vị sư huynh thật công đức vô lượng.”
Ta nhổ vào!
Nếu không phải mấy kiếp trước đã từng vay tiền của Tam Hà Hội các ngươi, tận mắt chứng kiến cái lãi suất 36% một năm, thì ta suýt nữa đã tin vào mớ lời dối trá này rồi.
Lữ Dương thầm phỉ báng. Hắn trước nay luôn là hạng “chưa thấy thỏ chưa thả chim ưng”, tự nhiên không thể chỉ vì vài lời của Phi Hà Tiên Tử mà quyết định qua loa, bèn thận trọng nói: “Được mời trở thành một thành viên của Tam Hà Hội, tại hạ vô cùng vinh hạnh, chỉ là không biết đãi ngộ của Tam Hà Hội thế nào?”
“Điểm này sư đệ cứ yên tâm.”
Phi Hà Tiên Tử nghe vậy liền thẳng thắn nói: “Chỉ cần sư đệ đồng ý gia nhập, ta có thể lập tức làm chủ, tặng cho ngươi một môn thần thông bí thuật cấp bậc chân truyền.”
“Sau khi vào hội, mỗi năm đều sẽ có một khoản phụ cấp điểm cống hiến.”
“Hơn nữa, chỉ cần sư đệ có tiền, cũng có thể mượn quyền hạn chân truyền của hội để mua một vài món đồ ưng ý, thậm chí là mời ba vị sư huynh chỉ điểm tu hành.”
“Dĩ nhiên cũng có yêu cầu.”
Nói đến đây, Phi Hà Tiên Tử lấy ra một thẻ ngọc đặt trước mặt Lữ Dương: “Tất cả những người gia nhập đều cần ký kết khế ước, để lại một giọt tinh huyết.”
“Chuyện này đơn giản.”
Lữ Dương nghe vậy liếc nhìn khế ước trước mặt, chẳng qua cũng chỉ là những điều khoản mà phe phái nào cũng có, như nghĩa vụ bảo mật vân vân. Có lẽ một số người sẽ cảm thấy làm vậy là mất đi tự do, nhiều chuyện thân bất do kỷ, nhưng Lữ Dương lại chẳng hề bận tâm, vung tay một cái liền ký tên mình.
Chỉ là chuyện của một đời thôi, cũng chẳng ảnh hưởng đến kiếp sau.
Thậm chí Lữ Dương còn mong sao ràng buộc mạnh hơn một chút, như vậy mới có khả năng được coi là người một nhà, tài nguyên nhận được chắc chắn cũng sẽ tốt hơn.
Thấy Lữ Dương sảng khoái như vậy, Phi Hà Tiên Tử cũng hài lòng gật đầu.
“Tiếp theo, chỉ cần sư đệ lấy lệnh bài đệ tử của Thánh Tông ra, để ta thiết lập một đạo cấm chế cho ngươi, từ nay về sau lệnh bài này có thể dùng chung trong hội.”
“Làm phiền sư tỷ rồi.”
Lữ Dương lấy lệnh bài ra, liền thấy Phi Hà Tiên Tử một tay bấm quyết, đánh một đạo phù ấn vào trong đó, một bảng điều khiển hoàn toàn mới lập tức xuất hiện trên lệnh bài.
“Thuật chế phù.”
Ánh mắt Lữ Dương khẽ sáng lên. Hắn bây giờ cũng được xem là một Trận pháp sư Cửu phẩm, dù không hiểu thuật chế phù, nhưng nhờ suy một ra ba cũng có thể nhìn ra được chút manh mối.
Theo hắn thấy, cái gọi là “phù” chính là một tiểu trận pháp đơn giản và tạm thời.
Đồ tốt… Muốn học.
Ngay giây tiếp theo, khi nhìn thấy thủ pháp chế phù này, Lữ Dương cuối cùng cũng nhớ ra vị Phi Hà Tiên Tử trước mặt là ai. Kiếp trước nữa, hắn đã từng nghe nói về người này.
“Nàng là đạo lữ của Triệu Húc Hà.” Lữ Dương thầm nghĩ: “Kiếp trước nữa, lúc ta đang nghiên cứu trận pháp thì nghe nói nàng và Triệu Húc Hà kết thành đạo lữ. Cả hai đều đạt Luyện Khí viên mãn, tỏa sáng rực rỡ trên chiến trường Chính Ma, thậm chí còn cùng nhau thử đột phá Trúc Cơ, đáng tiếc sau khi thất bại đã cùng nhau tọa hóa.”
Nghĩ đến đây, hai mắt Lữ Dương tức thì sáng rực.
Trọng điểm không phải là hai người đột phá Trúc Cơ thất bại rồi tọa hóa, mà là họ đã có cơ hội để thử đột phá Trúc Cơ. Đằng sau chuyện này, chắc chắn là một mối cơ duyên Trúc Cơ!
.
Bình luận truyện